NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 12

“Công tử, cậu tỉnh rồi ư?” Giọng nói của người phụ nữ ban nãy lại

vang lên, “Hương Liên, cháu à, cậu ta tỉnh rồi.”

Lúc này tôi mới nhíu mày, đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi bên

mép giường cạnh mình. Gương mặt phúc hậu lạ hoắc, tóc búi cao, bên trên
gắn một cây trâm gỗ bình dân. Y phục màu đất gọn gàng cùng tà váy dài
chấm chân, đai lưng khéo léo được thắt thành hình bông hoa rủ nhẹ ở phía
trước,… Càng nhìn càng giống phục trang thời Hậu Lê.

Tôi nghi hoặc nhìn người phụ nữ. Dường như không cảm nhận được

ánh mắt của tôi, bà ta lại vồn vã gọi một thiếu nữa khác, vừa từ ngoài tiến
vào trong phòng. Trông cô nàng không đến nỗi nghiêng nước nghiêng
thành, nhưng lại cực kỳ thanh tú. Mái tóc được búi gọn gàng, chỉ để lưa
thưa vài sợi tóc mai. Nàng ta vận áo giao lĩnh (1) màu nâu nhàn nhạt kín
đáo, tà váy chấm chân nhẹ nhàng uyển chuyển theo từng bước đi. Thoạt
nhìn cũng khiến tôi thơ thẩn.

Nàng ta đến cạnh bên tôi, đôi mắt ánh lên đầy tia dịu dàng. Nàng nói:

“Công tử, huynh đã đỡ chưa?”

Khóe mắt tôi rần rật, tôi lắp ba lắp bắp: “Không biết hai người ở đoàn

kịch nào?”

Thấy cô gái có vẻ khó hiểu nhìn tôi, tôi bất giác ngớ người, thuận

miệng hỏi lại bằng Tiếng Việt cổ. Lúc này nàng mới nhíu mày: “Kịch? Ý
huynh là sao?”

Lúc này người phụ nữ phía sau mới thở dài lên tiếng: “Con xem liệu

có phải cậu ấy bị đập đầu vào đâu rồi không?”

Đập đầu? Ý là sao vậy?

“Hai người, tôi chỉ bị sơ sẩy ngã xuống giếng, vì sao giờ lại biến thành

màn kịch buồn cười thế này?” Tôi gượng sức ngồi dậy, xua xua tay, “Chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.