NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 140

“Thảo dân là Cát Đại Tự, khấu kiến chi phủ đại nhân.” Người đàn ông

cùng đôi mắt một mí híp lại như đường chỉ, ánh mắt láo liến ngó xung
quanh rồi dừng lại trên người tôi, “Khấu kiến Lục đại nhân…”

“Thảo dân là Diêu Mông, khấu kiến…”

Bla bla bla… Người đàn bà quỳ bên cạnh Cát Đại Tự lên tiếng, cũng

là người bị hắn cho là có gian tình cùng Bạch Dự Kha, là bà vợ đầu ấp chăn
gối bao năm của hắn đây. Trông cũng đẹp, cử chỉ nho nhã không chợ búa,
chắc cũng vì tuổi tác mà tên Cát Đại Tự kia chán cơm thèm phở đi. Tính ra
Đỗ Như cô nương cũng chỉ có mười sáu, mười bảy thôi, còn Diêu Mông
chắc cũng hăm lăm, hăm sáu rồi.

“Cát Đại Tự, ngươi đã biết tội của mình chưa?” Phí chi phủ lên tiếng,

tuy không oai như Cát Thuần idol, nhưng mà được cái là cũng rõng rạc.
Đáng ra hôm nay tôi phải là người ngồi ghế quan phủ mà vỗ kinh đường
mộc xử án, nhưng tôi lười, thành ra cứ chối đây đẩy, chỉ nhận ngồi bên
cạnh hiệp lực cùng Phí Minh Chính mà thôi. Ông ta lúc đầu cũng khó xử,
nhưng vì tôi kiên quyết quá nên đành gượng gạo nhận lấy phần phán xét
cuối cùng là do mình làm.

Đương nhiên, tôi không chỉ có nhiệm vụ ngồi nghe thẩm án, mà phải

là người góp vui nữa. Như thế mới nhanh nhanh đi gặp Lê Hinh được a ~~~

“Khởi bẩm, thảo dân không biết mình phạm tội gì…”

Cát Đại Tự còn chưa nói xong, tôi đã đứng bật dậy từ ghế gỗ, phi ra

giữa công đường. Hành động này của tôi đương nhiên gây một trận đông
cứng cho mọi người, tất cả ánh mắt đều ‘chíu, chíu’ phóng lên người tôi.

“Gượm đã, truyền Bạch Dự Kha.” Tôi phất ống tay áo, chất giọng

sang sảng vang khắp nha môn, “À mà gọi tất lên đi, cả gia đình nhà Tuất
Chi nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.