NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 144

Kha đã có ý định đuổi theo, nhưng sau đó lại vì sự việc mới chen ngang mà
không nhớ ra nương tử của mình đã bỏ đi. Dựa vào đó mà kết luận, huynh
ấy hoàn toàn không có khả năng ra tay sát hại thê tử của mình.”

Đúng vậy, tôi phát hiện ra Bạch Dự Kha mắc hội chứng này khi cùng

ở trong nhà lao. Dù có bằng chứng ngoại phạm rành rành, nhưng phải đến
khi tôi gợi ý, anh ta mới lục lại được khoảng trí nhớ đã bị chôn vùi ở trạng
thái tiềm thức của mình.

“Bẩm đại nhân, đúng là như vậy.” Tuất Chi khấu đầu kính cẩn, anh ta

cùng cả gia đình đối với Bạch Dự Kha ơn nặng như núi, vì vậy hết sức khai
báo tỉ mỉ, “Đêm đó khi Bạch huynh đang định rời đi, tôi đã tới chặn cửa,
nài nỉ huynh ấy giúp đỡ nương tử của mình. Sau đó cả đêm tới tận gần trưa
hôm sau, hai cha con Bạch huynh mới an tâm rời đi. Thời điểm xảy ra án
mạng thương tâm của Đỗ Như tẩu, huynh ấy hoàn toàn ở lại nhà của thảo
dân.”

Cả công đường giờ ai cũng như vỡ lẽ, thở phào một cái rồi đưa mắt

nhìn Bạch Dự Kha. Lúc này anh ta đang rất bối rối, vì thậm chí có lẽ không
thể ngờ mình lại mắc căn bệnh này. “Nương tử và cha ta chưa từng nói cho
ta hay biết, ta… chẳng nhẽ ta hay quên nhiều chuyện như vậy?”

Tôi thở dài, phủi mông đứng dậy: “Đúng vậy, trong một ngày, huynh

đại khái chỉ nhớ được một số sự việc để lại ấn tượng sâu sắc mà thôi.
Huynh chắc cũng đã có đôi lúc thơ thẩn không biết mình đang ở đâu, đang
làm gì… phỏng? Cho nên huynh mới sợ hãi ngộ nhận rằng có thể trong lúc
mất đi ý thức, mình đã ra tay sát hại nương tử?”

Không để cho Bạch Dự Kha đáp lại, tôi đã gật đầu ra hiệu cho Dục

Thiên. Dục Thiên buông bút, bắt đầu đứng dậy, cầm một khay gỗ đặt xuống
trước mặt Cát Đại Tự và vợ hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.