NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 143

Câu hỏi này đúng là gây ra chấn động không hề nhỏ trên công đường.

Hầu hết ai ở đây cũng biết, từ sớm qua tôi đã tới thẩm vấn Bạch Dự Kha,
cho nên hỏi một câu như vậy đúng là có chút ngớ ngẩn. Ấy nhưng trái
ngược lại phản ứng của mọi người, Bạch Dự Kha lại nhíu mày, có chút bất
ngờ mà thốt lên: “Vị đại nhân này… chưa từng gặp qua…”

Lúc này đến cả Dục Thiên cũng còn bất ngờ, huống gì Phí Minh

Chính và những người khác. Diêu Mông vội ngắt lời: “Đại nhân, hắn đúng
là một kẻ nói dối trắng trợn.”

Tôi không để ý đến, bèn thong thả ngồi xuống cạnh Bạch Dự Kha,

nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta mà hỏi: “Vậy thế này thì sao?
Huynh có nhận ra tôi không?”

Lúc này đôi mắt Bạch Dự Kha mới mở to kinh ngạc, anh ta vội vã hô

lên: “Lục đại nhân, là ngài!”

Tôi gật đầu mỉm cười, rồi mới thản nhiên lên tiếng giải thích: “Chắc

mọi người đã từng nghe qua về căn bệnh mất trí nhớ tạm thời chứ?”

Dục Thiên kinh ngạc thốt lên: “Có phải là trạng thái mất ký ức hoàn

toàn, không thể nhớ lại những thông tin vừa xảy ra hoặc xảy ra trong ngày
hôm trước dù đã được gợi nhớ?”

Tất cả ánh mắt lần nữa đều dồn vào tôi. Lần này tôi không dài dòng

nữa, gật đầu chắc nịch: “Ta có hiểu một chút về y thuật. Căn bệnh này tuy
không gây biến chứng, người mắc phải vẫn nhận thức bình thường, nhưng
lại xảy ra bột phát, thậm chí khiến người bệnh có thể quên bẵng đi những
sự kiện mới xảy ra ngày hôm trước. Hiện tượng này có thể xảy ra trong vài
ngày, cũng có lúc kéo dài đến cả tháng. Bạch Dự Kha chỉ ở mức độ nhẹ,
nên trí nhớ có thể dần dần phục hồi trở lại. Thế nên ngay cả khi huynh ấy
có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, cũng không thể kịp nhớ ra để khai báo.
Đó cũng chính là lí do trong đêm trước ngày Đỗ Như bị sát hại, Bạch Dự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.