NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 154

Tôi sợ mất nàng, còn hơn nỗi sợ dao đâm ngàn lần.

Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Tự mình phá hỏng lịch sử đất

nước? Hay đem chuyện thân là nữ tử nói với nàng? Lòng tôi còn quá nhiều
rào cản, mà những rào cản này không phải là điều duy nhất ngăn tôi ở bên
nàng.

Mà còn là vì, tôi không thuộc về nơi này.

“Mạch Ly, ta tới gặp quận chúa.” Tôi thở dài, phủi phủi mông và đứng

dậy. “Không cần theo ta đâu.”

Mạch Ly nhìn tôi bối rối, nhưng sau đó nàng an phận đi vào đại sảnh,

bắt đầu phân phó công việc cho những người khác thay tôi.

Tôi lững thững bước đi dưới dàn dây leo rủ bóng mát, phản xạ một

cách vô thức khi vài chú bướm đậu lên trên vai. Tình trạng này thời hiện
đại thường gọi là mất não rồi đó.

Đứng tần ngần ở hậu đình một chút, tôi phóng tầm mắt sang phía đông

phòng, là nơi nghỉ ngơi của Lê Hinh. Cánh cửa khép hờ, tôi thấp thoáng
thấy bóng người mảnh khảnh quen thuộc đang ngồi lặng lẽ bên bàn gỗ.

Lòng tôi lại một trận xót xa.

Tiến đến trước cửa, qua màn lụa mỏng manh và khói trà nghi ngút,

gương mặt nàng nghiêng nghiêng đầy hư ảo. Muốn chạm vào nhưng không
thể nắm lấy…

“Tiếu Trình, ngươi đến sao?”

Giọng nói của Lê Hinh thoảng nhẹ qua tai, gương mặt nàng chăm chú

nhìn tôi qua màn lụa trên ô cửa gỗ. Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.