NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 155

“Cuối cùng ngươi cũng không còn tránh mặt ta.” Dáng bộ nàng thong

thả nhấc chuyên trà, nhưng bàn tay khẽ run run lại như tố cáo ngược lại tâm
trạng của khổ chủ. Tôi nhìn mà cũng không khỏi đau lòng.

Nàng vì cớ gì vẫn luôn mong chờ tôi?

“Hinh Nhi, ta có chuyện muốn nói.”

Tôi lưỡng lự, đắn đo không biết có nên ngồi xuống ghế với nàng hay

không, dù sao giữa chúng tôi vẫn là khoảng cách địa vị quá lớn. Sau ngày
hôm đó, bỗng dưng tôi không còn tự nhiên như lúc trước, khi cùng nàng
một chỗ nữa.

Là tôi quá ngốc nghếch hay vì nhu nhược, yếu đuối đây?

Tôi không dám đối diện với tình cảm của chính mình, cũng như lúc

này đây không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhuộm đầy vẻ ưu phiền của Lê
Hinh. Nàng thôi không nhìn tôi nữa, lặng lẽ quay đầu ra khung cửa sổ. Từ
chỗ này phóng tầm mắt một chút đã thấy ao sen rực ánh hồng cả mặt nước.

Nhị vàng chen bông, nổi bật trong những chiếc lá xanh mướt còn đọng

vài giọt sương sớm.

Ngày đó khi chúng tôi ngã xuống ao, sen mới chỉ đương đơm bông.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, cũng đã bên nhau được mấy tháng rồi…

Thời gian trôi đi chẳng đợi chờ một ai.

“Đừng đứng đó nữa. Ngươi ngồi xuống đi.” Lê Hinh thở dài, giọng

nàng nhẹ như gió thoảng qua trong không gian tĩnh lặng, nhưng lại như một
chiếc lá rơi xuống mặt hồ yên ả, khuấy động dòng chảy của cảm xúc đang
cuộn trào trong tim tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.