NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 157

“Không không, ý ta là, ta là người thế kỷ 21!” Càng nói càng vớ vẩn

đi, có Chúa mới tin.

Lê Hinh nhíu mày nhìn tôi như thể sinh vật lạ, nàng lặp lại lời tôi:

“Thế kỷ 21? Ngươi đang nói cái gì vậy Tiếu Trình?”

Tôi lắp ba lắp bắp: “Thì… ý ta là, ta không phải người của thời đại

này.”

Lục Tiếu Trình, mày học dốt văn đến thế à? Mồm miệng của mày đặt

dưới mông rồi chắc, sao toàn nói mấy câu thối thế này? Khả năng chém gió
thành bão lặn đâu rồi?

Với lại đây đâu phải điều mày cần nói?

Ai nha, tôi đúng là đầu gỗ a ~~~

“Rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?” Lê Hinh vẫn thế, nhìn tôi đầy kỳ

thị.

Tôi đứng phắt dậy, bắt đầu hùng hồn nói đến nước miếng văng tứ

tung: “Ta là người của tương lai, tức là nơi ta sống cách ngươi cả mấy trăm
năm về sau.” Rồi tôi bắt đầu khua chân khoắng tay, “Nơi ta sống được gọi
là thời hiện đại. Ở đó có điện thoại di động, ti vi, máy tính, tủ lạnh…
Những đồ sau này được phát minh và có khả năng chạy bằng dòng điện.
Hinh Nhi, ngươi phải tin ta. Thực ra ta không phải trẻ mồ côi, ta có gia
đình, có bố mẹ và anh trai. Nhưng họ đang ở tương lai, sống ở thế kỷ 21,
cách nơi ta với ngươi đang đứng đây hàng trăm năm về sau rồi.”

Chẳng đợi nàng phản ứng, tôi tiếp thục thao thao bất tuyệt: “Ta lúc đó

là sinh viên đại học năm nhất, đương trong buổi diễn kịch nên ta phải vận
trang phục nam nhân. Sau đó tòa nhà bị cháy, ta chạy ra giếng nước định
múc nước tới, ai ngờ bị té xuống giếng. Khi tỉnh lại thì ta đã xuyên về quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.