NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 158

khứ, tức là bên bờ sông Hoàng Liêu, may mắn được hai bà cháu Hy Chiêu
và Hương Liên phát hiện, nên ta mới giữ được cái mạng nhỏ này a.”

Nói rồi tôi nhìn Lê Hinh chờ đợi. Trái với điều tôi nghĩ, nàng hoàn

toàn bình tĩnh, nhẹ nâng tách trà, thong thả nhìn tôi: “Vậy ý của Tiếu Trình
là, ngươi là người trong tương lai, bị một lý do gì đó nên mới bị đẩy tới quá
khứ?”

Tôi kinh ngạc nhìn nàng, hơi nghi hoặc trong lòng vì sao nàng lại tiếp

nhận được điều này. Nhưng tôi vẫn vội vã gật đầu: “Đúng vậy. Ta phải tìm
cách trở về nhà, trở về tương lai. Vì thế nên ta cùng ngươi…”

Ta cùng ngươi là chuyện không thể, Hinh Nhi…

Lời định nói nghẹn lại nơi cuống họng. Bất chợt tim tôi nhói đau, từng

nhịp thở như mũi tên nhọn hoắt cứa vào da thịt.

Đau đến độ chỉ nguyện được chết đi. Nếu không được gặp nàng nữa,

chẳng phải đó là sự trừng phạt của ông trời với Lục Tiếu Trình tôi sao?

Cái gì mà Mệnh Ngược? Cái gì mà mệnh tốt? Vốn dĩ đây là trò đùa

của Thượng Đế mà thôi. Ngài cho tôi gặp nàng, cho tôi yêu nàng, nhưng rồi
nhẫn tâm ngăn cách chúng tôi đến cùng.

“Vậy nên, ngươi không thể đáp ứng ta?”

Lê Hinh thản nhiên hỏi, sau đó thong thả đứng dậy. Tôi không biết nên

trả lời như thế nào nữa. Vốn dĩ nếu tôi không phải người thế kỷ 21, tôi cũng
vẫn không thể cùng nàng một chỗ.

“Tiếu Trình, ngươi mà cũng có thể nói ra những lời này sao?” Lê Hinh

bỗng nhiên cất giọng lạnh buốt, như một khối băng nhọn mỏng manh
nhưng lại găm vào tâm can tôi đau đớn, “Với sự thông minh của người vẫn
có thể ngụy tạo ra một lí do khác khiến ta tin ngươi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.