Lê Hinh vội vã quay người lại, nhanh chóng lau đi những giọt nước
mắt tèm lem trên gương mặt thanh tú. Tôi ngẩn người ra ở ngưỡng cửa,
mấy chục giây sau, vị nam tử thân vận áo tím đã đi tới bên cạnh, đôi lông
mày lưỡi mác, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng khẽ vẽ lên nụ cười cùng
đôi mắt sáng như sao trên bầu trời đêm thăm thẳm.
“Cát Thuần đại nhân.” Tôi méo mó nở nụ cười, không quên hành lễ.
“Lục đệ chớ khách sáo.” Dạo này Lê Cát Thuần đã chuyển sang gọi
tôi là đệ đệ, coi như người thân trong nhà, thậm chí sau vụ án của nhà họ
Bạch, thi thoảng còn mời tôi đi uống rượu nữa. “Ta cũng định tìm đệ đây.”
Tôi đối với vị idol cổ đại này đúng là bất khả kháng cự. Dù sao hắn ta
cũng là nam nhân, hô phong hoán vũ là chuyện thường tình, dại gì mà
không nhận làm người thân?
“Tìm đệ a?”
“Thuần ca có việc gì gấp phỏng?” Lúc này Lê Hinh đã lên tiếng,
gương mặt bất động biến sắc, chỉ hơi hồng hồng nới khóe mắt, dường như
chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lê Cát Thuần chỉ thoáng khựng lại vài giây. Đương nhiên, trực giác
của người này vô cùng nhạy bén, nhưng không phải loại nam tử nhiều
chuyện. Anh ta chỉ mỉm cười và đi thẳng vào chủ đề chính: “Hoàng thượng
mở yến tiệc nho nhỏ cùng mấy vị cận thần, Người nói cha nên mang theo
chúng ta, không Người sẽ giận.”
Lê Hinh cụp mi, nàng thong thả nói: “Cũng lâu rồi muội chưa bái kiến
Hoàng thúc.”
Chuyện gia đình, các ngươi tự giải quyết a. Tôi ngẩn ngơ, chắp tay sau
lưng nhìn trời nhìn đất.