Tinh mơ hôm sau, bốn người chúng tôi đã khởi hành. Từ Vệ ngồi bên
ngoài cho ngựa chạy kéo xe, còn Mạch Ly ngồi trong cùng tôi hầu quận
chúa. Chuyến đi này không lấy thân phận người trong Vương phủ nữa, nên
chúng tôi đều vận y phục thường dân, đến xe ngựa cũng dùng loại bình
thường nhất.
Thế nên không tránh khỏi xóc nảy ruột gan mỗi khi qua những đoạn
đường gồ ghề. Tôi nhìn gương mặt đã tái đi vì mệt mỏi của Lê Hinh, trong
lòng bứt rứt không an ổn, liền vén rèm cửa lên càu nhàu: “Từ Vệ, huynh đi
chầm chậm một chút.”
Từ Vệ ái ngại trả lời tôi: “Bẩm quận mã gia, tốc độ của chúng ta đã đủ
chậm rồi.”
“Huynh còn cãi là ta đạp huynh xuống xe đó.”
“A, thật nhẫn tâm…”
Hai người chúng tôi cứ đôi co mãi, cho đến lúc giọng nói nhẹ nhàng
nhưng đầy yếu mềm cảu nữ tử vang lên cắt lời: “Tiếu Trình, đừng khó dễ
Từ Vệ.”
Tôi ngoái đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng càng thêm đau lòng.
Mạch Ly lo lắng vuốt nhẹ nhàng lên sống lưng nàng: “Quận chúa, người
mệt rồi sao?”
Lê Hinh mỉm cười: “Ta không sao.”
Nhìn nàng như vậy nhưng lại vô cùng quật cường, bướng bỉnh. Tôi lui
vào trong xe, ngồi cạnh bên nàng, khẽ nói: “Ráng chịu đựng một chút,
chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi.”
Quá giờ ngọ một chút, cuối cùng Từ Vệ đằng trước cũng hô lên:
“Quận mã, trước mắt có quán trọ nho nhỏ, chúng ta dừng ngựa nhé.”