Tôi đỡ Lê Hinh xuống ngựa. Nàng rất gầy, mảnh khảnh vừa vặn một
vòng ôm của tôi. Hương thơm ngọt ngọt của nàng phủ quanh, tôi lại phát
giác mình bắt đầu ngẩn người, thế là dứt khoát ép cho hồn phách quay trở
lại thể xác.
Chúng tôi bước vào khách điếm, không quá ồn ào đông đúc như
những quán ăn ở trên kinh thành. Tôi chọn đại một chiếc bàn, bảo mọi
người an tọa rồi mình cũng thở phào mà ngồi xuống.
Trên xe ngựa thực đau cái mông!
“Khách quan muốn dùng gì?” Tay tiểu nhị nhanh nhẹn bước đến bên
bàn của chúng tôi, ân cần hỏi han.
Tôi chẳng nghĩ ngợi, cứ thịt thà điểm cho sướng cái mồm đã, sau đó
thêm chút đồ ăn nhẹ nhàng cho quận chúa.
Nàng không giống tôi, tuy đều là nữ nhân nhưng tôi lại vô cùng thoải
mái trong việc ăn uống. Đồ ăn bưng lên là đánh chén cho hăng cái bụng,
một gắp thịt cũng phải hai, ba miếng, thi thoảng nhấp ngụm rượu, không
biết ngượng ngùng mà “Ợ!” lên một tiếng rõ to.
Tuy trước mặt Vương gia hay Cát Thuần idol tôi không đến nỗi xấu
tính như thế, nhưng đối với hội Mạch Ly, Từ Vệ, chúng tôi cũng đã quá
thân thuộc từ lúc tôi mới thăng chức làm quản gia rồi. Thế nên cứ cả đám
người làm trong phủ đánh chén với nhau thì chẳng bao giờ giữ ý cả, đều
học theo ‘tính tốt’ của tôi, nhộn nhịp vô cùng.
Ấy nhưng hôm nay còn có quận chúa, hai người kia ăn uống vô cùng
lịch sự, chỉ gọi là lấp cho đầy cái bụng thôi.
Quận chúa cẩn thận gắp từng miếng rau, tao nhã như khua nét bút trên
bức họa phong, chầm chậm đưa lên miếng nhai. Nàng thấy tôi uống rượu