NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 209

Thế là tôi hắng giọng, thầm cảm thấy lỗ mũi mình đã nở to như trái

mít. Ánh mắt của tất thảy những người trong khách sảnh lại lần nữa chiếu
lên người tôi.

“Các vị đã có mặt đầy đủ chứ?” Tôi nhìn quanh một lượt, cũng chỉ có

gần hai chục người thôi, tính thêm bốn người chúng tôi thì chắc là cũng
mới tới hai mươi hai. “Còn thiếu ai không?”

Lê Hinh nhẹ tiến đến bên tôi, nhẹ giọng đáp thay: “Ta đã hỏi một lượt,

chỉ thiếu gia đình nhị thiếu sống ở trong Kinh mà thôi. Chắc một, hai hôm
nữa mới về tới.” Rồi nàng lại nói thêm, “Ở đây mọi người đều có chứng cớ
vắng mặt tại nơi xảy ra án mạng. Tức là khoảng thời gian đó, chỉ có tam
thiếu gia và tam tiểu thư ở cùng nhau.”

Gương mặt Lê Hinh dưới ánh đèn lồng càng thêm kiều mị, nhưng vẫn

chẳng thế giấu được nét mệt mỏi sau một ngày ngồi ngựa vô cùng gấp gáp.
Trong lòng ngập tràn xót xa, tôi vốn dĩ định vuốt nhẹ lên gò má xanh xao
mệt mỏi kia, nhưng tiếng hô vang bên cạnh lại kéo tâm trí của tôi trở về
hiện tại.

“Thảo dân Lục Tiếu Hoa, khấu kiến quận chúa.”

Ông lão này thật biết cách phá đám đi!

Lục Tiếu Hoa quỳ rạp trên mặt đất vô cùng cung kính, trước ánh mắt

đầy kinh ngạc của Lê Hinh và những người còn lại, ông lão vẫn tiếp tục hô:
“Thảo dân có mắt như mù, xin quận mã gia, quận chúa lượng thứ.”

Bà nội nó, đã cưới xin rước dâu gì đâu mà ai gặp cũng hô quận mã gia

vậy?!

Thấy Lục lão đầu kia quỳ rạp, cả nhà mấy chục người còn lại cũng bò

lăn ra đất mà rống lên như sấm rền: “Khấu kiến quận mã gia, quận chúa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.