Hạ Vy dường như không nghe thấy tôi nói gì, chỉ hô một tiếng ngốc
nghếch. Đại khái tôi cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mình, liền đem chân
rảo bước nhanh tiến vào phủ quận mã.
[c]
~o0o~[/c]
Thời vua Lê Minh Tông, luật hôn nhân vô cùng dài dòng rắc rối. Tôi
lại chẳng phải là kẻ ưa chuộng lịch sử, thế nên trước một ngày lễ thành thân
diễn ra, tôi như vịt nghe sấm, ù ù cạc cạc chẳng nuốt được lời nào của mụ
mối vào trong bụng.
“Nha, quận mã gia, ta gọi ngài đó, sao ngài mãi chẳng đáp lời vậy?”
Mụ môi phất phất chiếc khăn lụa trên tay, môi đỏ choe đỏ choét cong lên
mà gọi tôi, “Quận mã gia mau thử lễ phục a.” Nói rồi liền đi ra khỏi phòng
luôn, để tôi một mình ngẩn ngơ với bộ đồ chú rể màu đỏ rực rỡ.
Ách, cái này không biết mặc như thế nào đây? Quả thực quá rắc rối đi.
Tôi chật vật mãi mới đổi xong bộ quần áo trên người ---- Hô, vừa vặn!
Tôi còn chưa kịp đắc trí, cửa phòng lại bật mở cái ‘Rầm!’, giọng nói oang
oang của Hạ Vy vang lên bên tai: “Tiếu Trình, cậu còn chưa xong à? Lề mề
quá đấy. Cái kia sao lại mặc như thế này?”
Cô nàng tiến đến bên tôi, bực bội chỉnh lại vạt áo của y phục. Tôi
bỗng chốc bật cười, cảm thấy thời điểm này so với lúc chúng tôi lên diễn
kịch trên sân khấu chẳng khác nhau là bao.
Ấy thế nhưng lúc đó diễn kịch để mua vui, còn lần này, là tôi sắp lấy
vợ - theo đúng nghĩa đen của cụm từ ấy.
“Mai cậu đã là ‘chồng’ người ta rồi.” Hạ Vy mếu mếu máo máo, lại
dụi dụi đầu vào ngực tôi, “Tớ không thiết sống nữa đâu.”