Tôi liếc nhìn cái bản mặt nổi đầy vân đen của Hạ Vy, nó liền hiểu ý cất
giọng: “Quận mã gia, hay chúng ta dừng lại nghỉ một chút. Ở trong đoàn
còn có phụ nữ và người già!”
Hai chữ ‘người già’ con bé nhấn mạnh hết cỡ có thể, khiến cho Lê
Hiểu Nguyệt phía sau mặt mày biến sắc. Nàng ta hằn học đáp trả: “Ta còn
chưa thành thân, ngươi đã ám chỉ ta là người già? Cái đồ mười chín hăm
mươi tuổi không có nữ tử nào ngó ngàng.”
“Ngươi chẳng phải đang tự nói chính mình đó à?” Hạ Vy ngoái cổ ra
đằng sau, gương mặt xanh lét như tàu lá chuối vì say xe, nhưng vẫn nhất
quyết ăn thua tới cùng, “Đã gần tuổi trăng tròn mà chưa có phu quân, ngươi
ế đến già người rồi.”
Hai bên cứ đôi co nhau như cái chợ vỡ, những người hậu cận đi theo
cũng không nhịn được mà len lén cười. Tôi thở dài, dong ngựa đi chậm
chậm bên cạnh cửa sổ xe ngựa của Lê Hinh, nhỏ giọng hỏi nàng: “Hinh
nhi, ngươi mệt chưa? Đợi ta tìm một quán trọ nhỏ, chúng ta dừng xe nghỉ
ngơi nhé.”
Đường đi tuy đã gọi là dễ dàng, nhưng vẫn xóc lên xóc xuống, gió thổi
từ bìa rừng đem theo hơi lành lạnh như càng làm sống lưng mệt mỏi nhiều
hơn. Tôi khỏe khoắn là thế còn thấy oải, huống chi thân thể mềm yếu như
Lê Hinh.
“Tiếu Trình, ta biết là lúc này phải nhanh chóng tới tra án. Nhưng
Hiểu Nguyệt muội ấy có lẽ không chịu được thêm nữa, chi bằng chúng ta
cứ dừng xe nghỉ ngơi vậy.”
Lê Hinh vén rèm ô cửa nhỏ trên xe, có chút áy náy mà nhìn tôi. Gương
mặt nàng hơi tái đi vì mệt mỏi, bàn tay vịn trên ngăn cửa sổ đã trắng bệch.
Tôi đau lòng siết nhẹ lấy đôi tay nhỏ nhắn, gật đầu cho nàng an tâm: “Mệt
thì nói với ta. Sức khỏe của ngươi mới là điều quan trọng nhất.”