NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 336

“Ta không sao đâu mà.” Nàng khẽ lắc đầu, đôi môi đã vẽ lên nụ cười

xinh, “Ngồi ngựa lâu như vậy có mỏi không? Ngươi xem mặt ngươi phờ
phạc lắm rồi kìa.”

“Ta từ nhỏ đã bị nội bắt thể dục thể thao đoàng hoàng, nên sức ta trâu

chó lắm, ngươi đừng lo. Chuyện kia ta còn có thể làm vài lần trong một
đêm a~~”

Hai người chúng tôi ghé sát nhau thì thầm to nhỏ, nên dù tôi có giở trò

biến thái thì cũng chẳng ai hay. Lê Hinh lúc đầu còn ngớ ra không hiểu,
nhưng nhìn nụ cười sán lạn của tôi, hai gò má liền đỏ ửng. Nàng ra sức
nhéo vào tay tôi, hạ thấp giọng như sợ những người xung quanh sẽ nghe
thấy: “Tiếu Trình, có phải càng ngày ngươi càng được chiều hư rồi hay
không? Những chuyện đó mà giữa thanh thiên bạch nhật cũng nói ra được
nữa…”

“Chẳng phải ta chỉ thì thầm nhỏ to với ngươi thôi hay sao. Giữa vợ

chồng thì ngại ngần gì nữa.”

“Ngươi làm sao có được cái thái độ tự tin như vậy? Giọng của ngươi

có thì thầm thì cả một huyện cũng đủ nghe rõ rồi.”

“…”

Tôi chột dạ, lập tức ngoái nhìn trước sau. Hành động của tôi khiến Lê

Hinh bật cười, nàng xoa nhẹ nhẹ lên bàn tay tôi, nơi chính nàng vừa hung
hăng nhéo lấy: “Ngươi đó, thật giống như ngốc hài tử. Nhưng lại cứ làm
cho ta không ngừng yêu ngươi nhiều thêm.”

Trái tim trong lồng ngực bất giác lại đập thình thịch, tôi không kiềm

chế được, bất chấp đang ngồi trên lưng ngựa mà cúi đầu, định hôn lên đôi
môi căng mọng kia một cái. Thế nhưng nhân vật phản diện mang tên
Dương Hạ Vy ngồi đằng trước đã kịp hô rống lên: “Tiếu Trình, chúng ta
nghỉ tạm tại đây đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.