NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 34

Nói đi thì cũng phải nói lại. Tuy Đại Việt lúc này vô cùng phồn thịnh,

dẫu không có máy nghe nhạc thì còn có hát chèo, dẫu không có tivi thì
người ta diễn kịch cho xem,… Nhưng cái tôi vô cùng muốn lên án, vô cùng
thiếu vệ sinh và mất mĩ quan đô thị, ấy chính là nhà xí.

Mỗi lần không chịu đựng nổi, tôi mới dám bén mảng đến gần khu vực

đó. Dẫu biết rằng nhà trọ thời cổ thì không thể bì được với khách sạn,
nhưng có một sự thật là, tôi là người dân thế kỷ 21, được sống trong môi
trường giáo dục và vệ sinh hoàn toàn hiện đại, cho nên tôi thực sự chưa
quen được với… nhà xí ở đây.

Phải để tôi lên án gay gắt, còn rút hai mạch tiền ra, chủ quán trọ mới

vui vẻ cho người đi dọn dẹp tẩy uế. Thôi, thôi không nhắc nữa. Nghĩ đến đã
thấy sợ rồi.

Đêm nay trăng sáng, rọi xuống mặt hồ cạnh nhà trọ những tia sáng lấp

lánh huyền ảo. Cùng là một ánh trăng, nhưng ánh trăng hai tuần trước đưa
tôi về quá khứ, còn ánh trăng này lại làm tôi bất giác nghĩ đến nàng.

Lê Hinh…

Tôi nhấp một ngụm rượu, cố tình giấu đi nhịp tim rộn ràng khi nghĩ

đến dáng vẻ thanh cao mà thoát tục của nàng. Như một tiên nữ, nàng nhẹ
bước vào cuộc đời tôi, nhẹ bước đến bên tôi trong màu trắng thuần khiết là
thế.

Một cuộc gặp ngắn ngủi lại khiến cho tôi trở nên si mê.

Gượm đã?! Tôi cũng là con gái, vì cớ gì sao tôi lại ngồi tơ tưởng đến

người cùng giới vậy chứ?

Bất giác nổi gai ốc, tôi cố tình bắt chuyện với tên tiểu nhị đang ngủ

gục trên bàn để xua đi cảm giác hoang đường kia: “Này huynh đệ, cho ta
hỏi chuyện một lát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.