NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 35

Tên tiểu nhị kia giật mình, hàng lông mày nhăn tít lại tỏ vẻ khó chịu

khi bị phá rối. Nhưng khi biết người gọi là tôi, hắn vội niềm nở chạy đến:
“Vị quan khách này có việc gì cần hỏi?”

“Ta là người từ xa đến, ngươi cũng biết rồi đấy, đi cùng hai nữ nhân

kia, haizz, cũng khá là phức tạp đi.” Tôi vuốt vuốt lại tà áo mới được chủ
quán mua giúp, cảm thấy màu xanh lam này có chút hơi nổi bật quá, nên lại
nhíu mày, “Chẳng hay ngươi có thể giúp ta lựa một bộ y phục bình thường
một chút không?”

Tiểu nhị kinh ngạc nhìn tôi, hắn cất giọng khó xử: “Bộ áo công tử

đang mặc được may bằng lụa phường Nghi Tàm, vô cùng nổi tiếng và trang
nhã. Chẳng hay có chỗ nào không vừa ý?”

Đương nhiên là vừa ý tôi rồi, nhưng ăn mặc đẹp đẽ như thế này sao

lấy được thương tình từ Vương gia Lê Cát Lợi tướng quân đây?

Trong sử sách, tướng quân tuy là người có thể dẹp ngàn giặc ngoại

xâm, dẫn chỉ vài trăm lính tinh nhuệ triệt phá thành công hang ổ của
địch,… nhưng ông cũng là người cảm thông sâu sắc với nhân dân, nhất là
những hộ nghèo khó. Nên nếu càng tỏ ra đáng thương, khổ sở trước mặt
ông, có lẽ tỷ lệ được giúp đỡ sẽ càng cao.

Thầm tính số tiền vay mượn còn thừa sức ăn ở, tôi đưa cho hắn mấy

xu lẻ, bảo hắn: “Phiền huynh mai hãy lựa bộ khác giúp ta, nên nhớ càng
không bắt mắt càng tốt.”

Tiểu nhị vâng vâng dạ dạ, cúi người toan đi, nhưng tôi đã sực nhớ ra

một chuyện chưa hỏi, bèn gọi với hắn lại, cất giọng nghiêm túc: “Ta nghe
tướng quân Lê Cát Lợi thương dân như con, có việc gì khiến người dân ủy
khuất cũng sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng chẳng hay, nếu muốn gặp ngài thì
phải làm thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.