Tôi không tới gần, chỉ cúi đầu đứng sau bóng lưng anh. “Thực xin
lỗi…”
Không gian rơi vào tĩnh lặng, lại khiến tim tôi như vỡ ra ngàn mảnh.
Khi tôi nghĩ Lê Cát Thuần sẽ mãi ngồi uống rượu như vậy, thì giọng nói
của anh lại vang lên: “Muội ấy… đã phát hiện từ khi nào?”
Bàn tay tôi đã siết chặt đến mức trắng bệch, tôi chỉ biết chậm rãi đáp
lời: “Ngay từ thời điểm đầu tiên quen biết.”
Lê Cát Thuần không nói gì, chỉ ngửa cổ uống rượu. Từng dòng rượu
chảy qua yết hầu của nam nhân, làm ướt bộ áo giáp bị tôi làm cho dơ bẩn
vẫn mặc trên người.
“Ngươi nghĩ chúng ta đều là lũ ngốc, bị ngươi lừa gạt hay sao?”
Tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh hai người sẽ bình tĩnh nói chuyện
như thế này, nên việc mà tôi có thể làm chỉ là cúi đầu thừa nhận mọi điều
Lê Cát Thuần nói.
“Nữ nhân với nữ nhân, sao lại có thể… Loại tình cảm này, ngươi có
hiểu là không thể nào chấp nhận?”
“Vì sao giữa hai nữ tử lại không thể có tình yêu?” Tôi ngẩng đầu, cảm
thấy đôi môi mình bắt đầu run rẩy, “Ta đối với Hinh nhi là thực lòng, chưa
từng bao giờ lừa dối…”
“Thật lòng? Vì ngươi làm cho muội ấy mù quáng, đã không còn phân
biệt được đao lý nữa rồi!”
Lê Cát Thuần bỗng dưng quay người lại mà gầm lên ngắt lời tôi. Khóe
mắt anh đỏ ngầu, có lẽ vì rượu, cũng có thể vì kiềm chế ý định giết tôi.