NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 414

[c]***

[/c]

Thấm thoắt cũng đã ba năm trôi qua.

Tôi vừa bốc thuốc, miệng vừa rống lên gọi: “Từ Vệ, huynh để ô mai

của ta ở đâu rồi? Vì sao ngăn tủ của ta lại không có lấy một viên nào thế
này?”

Có lẽ người dân trong làng cũng quá quen với việc đôi co giữa chủ tớ

hai người chúng tôi, liền yên lặng chờ đợi đến lượt xem bệnh.

Một lát đã thấy kình phong quét tới, Từ Vệ nhíu nhíu khóe mày, vô

cùng kinh hãi mà bẩm báo với tôi: “Cái này, ta cũng không rõ a, hình như
ta trộn lung tung vào đâu đó mất tiêu rồi. Thiếu gia, hay để ta nói Mạch
Ly…”

Tôi hận không thể vung một quyền tới mặt tên đầu gỗ này.

“Thôi dẹp!” Tôi khoát khoát tay, sau đó quay lại nói với vị đại nương

đang chờ đợi, “Thực ngại ngùng quá. Thuốc ho mấy ngày nữa đại nương
hẵng quay lại lấy, giờ dùng tạm chút dược cho khỏe thân thể.”

Xem mạch kê đơn cho hết những người dân đang ngồi trong căn nhà

nhỏ cũng đã hết cả buổi sáng. Tôi đấm đấm vai, thong thả bước ra ngoài
sân.

Mặt trời đã lên cao, rọi những ánh nắng nhàn nhạt xuống lũy tre xanh

đầu làng. Tôi nheo mắt, lặng lẽ tận hưởng không khí bình an của cuộc sống
chốn làng quê.

Từ cái ngày dứt khoát trở về bên quận chúa, chúng tôi đã lui về một

làng quê nhỏ ở ngoại thành Đông Kinh để sinh sống. Ban đầu không được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.