NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 67

Một lát sau, Lê Cát Thuần trầm mặc lên tiếng: “Chi bằng ta thưa lại

với phụ vương, để người xin thánh Thượng cho ngươi vào học trong Quốc
Tử Giám? Ý ngươi ra sao?”

Tôi giật nảy mình, tí nữa thì ngã nhào xuống ngựa. Nè nè, tôi không

muốn dây dưa gì đến triều đình, càng không muốn hỏi thăm tới anh Hoàng
đâu nha. Tôi chỉ muốn yên ổn giữ cái mạng nhỏ, sau đó tìm cách trở về
tương lai mà thôi.

Nghĩ vậy, tôi ôm quyền hướng Lê Cát Thuần, trịnh trọng nói: “Đa tạ ý

tốt của Gia. Nhưng Quốc Tử Giám là nơi dành cho những học trò có học
lực ưu tú được tuyển chọn trong toàn đất nước. Thảo dân là người học biết
nông cạn, e rằng dựa vào quan hệ để được vào đó học, người khác nhìn vào
lại không hay. Hơn nữa trước mắt, thảo dân chỉ mong muốn nhanh chóng
lấy được công bằng cho Hương Liên muội muội cùng Hy Chiêu đại nương,
thật không dám nghĩ xa nhiều.”

Lê Cát Thuần nhíu mày nhìn tôi, hắn khó hiểu: “Nếu làm quan, tương

lai ngươi sau này sẽ rạng ngời, tiền đồ cũng rộng mở hơn. Ngươi thực
không muốn?”

Tôi cười khổ, lắc đầu: “Ước mong của thần chỉ là có một cái gia (gia

đình), sau này mở tiệm buôn bán nhỏ, sống cuộc sống hạnh phúc cùng
người mình thương. Nếu được còn có thể giúp đỡ người dân nghèo, có
hoàn cảnh côi cút như mình…”

Không hiểu vì sao nghĩ tới hai chữ ‘người thương’, trong lòng tôi

thoáng qua hình ảnh Lê Hinh cùng nụ cười ngọt ngào và câu nói nhẹ tựa
suối mơ của nàng. “Vậy cho ta theo cùng, để ngươi chăm sóc ta đi.”

Lòng tôi bỗng dưng ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên.

Dường như Lê Cát Thuần vẫn chăm chú quan sát tôi nãy giờ, hắn bật

cười: “Phải chăng trong lòng ngươi đã có vị cô nương nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.