NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 69

Phải chăng, tôi đã thực sự thích nàng?

“Được rồi, chúng ta tạm nghỉ chân ở đây. Chắc mọi người cũng mệt

rồi!”

Tiếng hô của Lê Cát Thuần vang lên bên tai làm tôi thu lại hồn phách.

Nhìn mặt trời chắc cũng đã tới giờ Ngọ, chúng tôi đã đi được nửa ngày
đường rồi. Bây giờ nhắc mới thấy sống lưng ê ẩm, tôi cố tảng lờ ánh mắt
đầy ý cười của Lê Cát Thuần, xấu hổ tụt xuống ngựa và chạy đến bên xe
ngựa của Hương Liên.

Hai người cũng vừa mới vén rèm bước xuống. Thấy sắc mặt phờ phạc

của cánh chị em phụ nữ, tôi mới thấy lo lắng nhiều hơn cho quận chúa. Tôi
từ nhỏ đã được ông nội bồi bổ cho cả tảng kiến thức về sức khỏe, lại hàng
ngày bắt tôi thể dục thể thao rèn luyện, tính ra tôi là con gái nhưng cũng
mạnh ngang ngửa một nam nhân niên thiếu. Thế mà đi nửa ngày đã rã rời
chân tay, nàng yếu nhược như vậy, không biết có làm sao không.

“Hương Liên, Hy Chiêu đại nương, hai ngươi ăn tạm mấy viên kẹo

đường này đi.” Tôi lấy trong ngực áo một ít viên kẹo đường mua trên phố
hồi sáng, may sao chưa chảy, “Như vậy sẽ đỡ mệt.”

Hai người vội vàng nhận lấy, sau đó Hương Liên hỏi tôi: “Huynh có

mệt không? Trán huynh đổ mồ hôi kìa.” Nói rồi nàng đưa tay, khẽ thấm
thấm ống áo lên trán tôi.

Tôi mỉm cười, chọc ghẹo: “Muội ngồi trong xe, đương nhiên không

hiểu rồi. Ta ngồi ngựa cả nửa ngày trời, lưng đau muốn chết. Mà cái hông
là sinh mệnh của đàn ông bọn ta đó.”

Hương Liên nghe vậy cũng hiểu ra tôi đang chọc ghẹo mình, cô đỏ

mặt rồi khẽ vỗ vào đầu tôi: “Thật là, huynh nói ra mà không biết
ngượng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.