NƯƠNG TỬ, TA YÊU EM - Trang 70

“Lục công tử, quận chúa cho gọi người.”

Nghe giọng Mạch Ly, tôi vội ngoái đầu nhìn. Thấy cô nàng đang cúi

kính cúi đầu hành lễ, tôi nhẹ đáp: “Cô nương, đừng đa lễ.”

Trước khi cùng tôi xoay người đi, tôi để ý Mạch Ly vẫn còn liếc nhìn

Hương Liên vài lần. Tôi tự thấy không thoải mái trong lòng, vì dẫu sao tôi
cũng là con gái, nên biết trong ánh mắt của Mạch Ly vẫn có tia khó chịu
chiếu lên người muội muội tôi.

Tuy trong long như vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn ôn hòa đi theo Mạch

Ly đến bên xe ngựa của quận chúa. Cô nàng cung kính khẽ nói: “Quận
chúa, Lục công tử đã đến.” Dứt lời bèn xoay người rời đi, bỏ mặc mình tôi
đứng ngẩn ngơ bên cỗ xe ngựa.

Tôi đang định mở miệng gọi tên nàng, đã nghe giọng nói dịu dàng của

nàng vang lên sau tấm rèm lụa: “Tiếu Trình, lên đây.”

Nàng là quận chúa, tôi là thứ dân, lại đang cải trang nam tử, liệu cùng

một xe có bị người ta dị nghị hay không? Đang trong lúc tôi còn suy nghĩ
có nên lên xe hay đứng dưới thôi, nàng lại càng thản nhiên hơn: “Nếu
không lên vậy lát nữa ta sẽ ngồi ngựa với ngươi.”

A, sao càng nghe càng giống hăm dọa vậy trời? Thế là tức thì, tôi phi

người lên xe ngựa, rụt rè vén rèm vào trong.

“Xem ra ngươi thực không muốn ngồi cùng ta.” Lê Hinh quay mặt

nhìn ra ngoài cửa sổ, từng ánh nắng trườn lên đôi mi dày cùng khóe môi đỏ
mọng đang chun ra đầy giận dỗi.

Tôi cười khổ, lại lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của nàng, trong lòng

không khỏi xót xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.