Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 148

thoải mái như thế, khuôn mặt cố nén nụ cười, dường như cố ý chọc cô
cuống lên. Cô tự hỏi bản thân: Anh ấy thích mình ở điểm nào? Mình thích
anh ấy ở điểm nào? Chẳng nhẽ mình đã đến bước chụp đại một cọng rơm
bay qua mặt rồi sao? Nhưng cọng rơm vô tình chụp được này sao lại khiến
người ta không dễ dàng bỏ xuống?

Không thể tiếp tục ngồi được nữa, cô tiến về phía cửa sổ nhìn ra bên

ngoài. Một lúc sau, Vu Mục Thành xách va li, ôm máy tính xách tay đến
chồ ô tô của mình, anh mở cốp xe để hành lý vào đó, rồi kéo cửa trước ra,
dường như chợt nhớ tới điều gì, anh đột nhiên dừng lại, nhìn về phía căn
nhà của cô.

Cách một quãng khá xa nên Tạ Nam không nhìn được biểu hiện trên

khuôn mặt của anh, không kịp nghĩ thêm điều gì, cũng chưa kịp mặc thêm
áo khoác, cô chạy tới chỗ anh.

“Anh đi đường cẩn thận, tới nơi nhớ gọi điện cho em.” Vu Mục Thành

đặt cái máy tính vào trong ghế lái, nắm tay cô nói: “Em vào nhà đi, cẩn
thận bị lạnh”. Tuy nói vậy, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô, lại nhìn kỹ
cô, giọng càng nhẹ nhàng hơn, nói: “Anh sẽ cố gắng về sớm”.

Tạ Nam trở về phòng tiếp tục xem ti vi, đầu óc lại tiếp tục nghĩ đâu

đâu. Cô ôm lấy gối, co mình trên ghế, có chút sợ hãi, trong nỗi sợ hãi đó rõ
ràng còn pha lẫn một cảm giác khác lạ khiến cô thấp thỏm không yên.

Vu Mục Thành đi công tác năm ngày, mãi tới mười một giờ đêm ngày

thứ Năm, anh mới xuống máy bay. Ra khỏi sân bay, anh bồng phát hiện
đang có mưa tuyết nhỏ, mùa đông ở đây đã đón nhận trận mưa tuyết đầu
tiên.

Anh tiến vào tiểu khu, dừng xe ở bãi đỗ, nhìn sang phía nhà Tạ Nam,

chiếc xe của cô đồ trước sân, hình như trong phòng ngủ vẫn sáng đèn. Anh
hơi ngạc nhiên, thời gian nghỉ ngơi của Tạ Nam tương đối quy củ, nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.