Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 149

không phải làm thêm, khoảng mười giờ cô đã tắm rửa đi ngủ rồi. Mấy hôm
trước, khi đã đến Thượng Hải một ngày, sau khi tiếp khách trở về khách
sạn đã gần mười một giờ, cầm điện thoại gọi cho cô thấy tắt máy, Vu Mục
Thành cảm thấy hơi lo lắng. Sáng hôm sau, Tạ Nam chủ động gọi lại, anh
tỏ vẻ không hiểu sao lại có người đi ngủ sớm như vậy, Tạ Nam trả lời với
giọng điệu hết sức tự nhiên: “Thói quen này đãhơn sáu năm rồi, trừ khi có
gì đặc biệt”.

Hôm nay, trước khi lên máy bay, anh còn nhắn tin cho cô báo giờ về.

Trong lòng chợt rộn lên, anh đóng cốp xe lại rồi tiến về phía nhà cô, nhẹ
nhàng kéo cửa ra, đi vào vườn. Đèn phòng khách đột nhiên bật sáng, Tạ
Nam khoác thêm chiếc áo lông vũ bên ngoài bộ đồ ngủ ra mở cửa, Vu Mục
Thành vội chạy lại ôm lấy cô.

“Em có lạnh không?”

Tạ Nam quả thực rất sợ lạnh, nhưng cô chưa quen lắm với cái ôm của

anh, vội vàng thoát khỏi vòng tay và nói: “Anh đợi một chút”, Tạ Nam vào
bếp, rút phích cắm chiếc nồi hầm vẫn đang ở nút giữ nhiệt rồi múc ra một
bát canh, để trên bàn ăn cho anh, món canh cô đã nấu từ lúc đi làm về, nói:
“Canh xương hầm với thuốc lấy trên núi đấy, tương đối thanh đạm, anh ăn
đi cho nóng”.

“Em lên giường nghỉ đi, cẩn thận kẻo lạnh.”

Tạ Nam đi về phòng ngủ, cởi áo khoác vứt dưới cuối giường rồi chui

vào trong chăn. Vu Mục Thành ngồi xuống bên bàn ăn, chầm chậm thưởng
thức món canh cô nấu. Ăn xong, rửa bát sạch sẽ, để cẩn thận lên chiếc tủ
bát, anh đứng dựa lưng vào cửa bếp một hồi lâu, cố gắng thăng bằng lại
cảm xúc của mình. Những ngày công tác vừagiống như con thoi đi lại mấy
lượt giữa Thượng Hải và Trương Gia Cảng, giờ có thể xem như bước đầu
giải quyết xong các khó khăn do bên giám đốc Cung ứng gây ra, anh cũng
đã thấm mệt. Chuyến bay hơi muộn nên Mục Thành ăn tạm một suất ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.