Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 151

Tạ Nam thuận thế nằm xuống, Vu Mục Thành kéo chăn cẩn thận đắp

cho cô, vuốt mái tóc rồi khẽ cúi xuống nhẹ nhàng hôn cô, thì thầm: “Ngủ
ngon em nhé”, giọng anh trầm khàn mà dịu dàng. Sau đó, anh tắt đèn bàn
rồi ra ngoài.

Tạ Nam ngoan ngoãn nằm trên giường, chỉ nghe thấy tiếng anh đóng

cửa kính, kéo rèm cẩn thận, rồi tắt hết đèn điện, mở cửa bước ra ngoài rồi
chốt lại. Cô khẽ thở ra một hơi, dần dần thả lỏng cơ thể, song chiếc hôn kia
vẫn nóng bỏng trên trán, bên tai vẫn như hiển hiện hơi thở ấm áp củaanh.

Cô vốn ngủ không tốt lắm, đặc biệt hay tỉnh dậy giữa đêm nên thường

đi ngủ sớm. Giờ này mọi hôm Tạ Nam đã tắt đèn yên giấc, nhưng giờ đây
với này, cô cảm thấy thật khó ngủ. Tạ Nam vùi đầu vào gối, quay ngang
quay ngửa mãi mới mơ màng thiếp đi.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, cô đột nhiên tỉnh dậy, chút ánh

sáng le lói bên ngoài hắt qua khe cửa sổ, cô hoảng hốt nhỏm dậy, với chiếc
đồng hồ đeo tay để trên tủ đầu giường xem, mới bốn giờ sáng. Không tin
vào mắt mình, sợ lỡ mất giờ đi làm, cô vội vàng xuống giường vén rèm cửa
nhìn ra ngoài. Bên ngoài đã được bao phủ bởi một lóp tuyết trắng, những
bông hoa tuyết đang nhảy múa nô đùa trên không trung trong khung cảnh
nửa sáng nửa tối, chúng thỏa sức bay lượn, cả khu như một cảnh trong
mộng. Tạ Nam không dám nhìn lâu, loẹt quẹt về giường ngồi dựa lưng vào
gối, không muốn ngủ thêm nữa, cũng chưa muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp
đáng yêu, cô lặng lẽ nằm xuống.

“Tĩnh lặng thế này, còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi. ”

“Nói linh tinh, hoa tuyết bay như thế, làm sao có âm thanh được. ”

“Có đẩy, anh nghe xem. ” “Anh chỉ nghe thấy tiếng tim em đập thôi,

đừng đẩy anh mà. ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.