Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 158

Thấy vậy, anh ta ngại ngùng tắt điện thoại, nhưng chưa muốn dừng lại

nên tiếp tục lên xe cầm máy ảnh chụp các xe bị va và người bị thương. Đèn
nháy sáng liên tiếp, Tạ Nam kinh ngạc, cũng không biết nói gì hơn, chỉ
chau mày quay mặt đi chỗ khác. Cũng may, cảnh sát khu vực đường cao tốc
tới khá nhanh, xe cảnh sát, xe dọn chướng ngại vật, xe cấp cứu lần lượt
nhấn còi lao đến, người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe, những
chiếc xe bị tai nạn thì được xe xử lý chướng ngại vật đưa đi, cảnh sát điều
khiển các xe khác rời khỏi khu vực tai nạn một cách có trật

Khi Tạ Nam trở về xe thì mặt mũi đã tím tái vì lạnh. Ban nãy xuống

xe vội quá nên cô không kịp khoác chiếc áo lông vũ, lại thêm vai và lưng bị
ướt do ở ngoài tầm che của ô trong lúc cố gắng giúp những người bị
thương.

Cô vội vàng khởi động xe, mở điều hòa, lấy viên kẹo hoa quả trong

hộp cho vào miệng, rồi hắt hơi một tràng dài mãi mới dừng lại được. Các
xe phía trước đã bắt đầu khởi động, Tạ Nam thắt dây an toàn, giữ tốc độ
vừa phải, vềđến thành phố chưa quá ba rưỡi chiều, cô đi thẳng đến công ty
làm việc. Trong phòng để chế độ rất ấm nên cô nhanh chóng thấy tắc mũi
và chóng mặt, cô than thầm và hiểu rằng đây là dấu hiệu sắp bị cảm cúm.

Trong ngăn kéo bàn làm việc có để một số loại thuốc thường dùng,

nhưng nhớ tới việc phải lái xe về, cô lại không dám uống, đành cố gắng
chịu đựng. Tới tầm năm giờ, Vu Mục Thành gọi điện tới hỏi cô đã về thành
phố chưa, Tạ Nam mới nhớ ra mình chưa báo cáo tình hình cho anh và lại
tự thấy xấu hổ, nói: “Em về rồi, đang ở công

ty”.

“Lát nữa ở công ty đợi anh, hôm nay anh không phải làm thêm, anh sẽ

đón em đi ăn cơm, được không?”

“Được”, dù chẳng muốn ăn gì nhưng Tạ Nam vẫn đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.