Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 17

một vết giày mới tinh. Không khí ngột ngạt trong căn phòng nhiều năm
không mở cửa khiến cô cảm thấy có chút bức bối. Nhưng cô cứ lặng lẽ
đứng ở đó một lúc lâu, rồi mới băng qua phòng khách đến mở toang cánh
cửa kính thông ra vườn.

Cỏ cây cao gần đến đầu gối chen nhau trải rộng khắp khu vườn như

đang chàoô, trước khi kịp đuổi cảm giác đau xót đang trào dâng lan tỏa
trong lòng, cô bất giác nhắm mắt lại.

Những bụi cỏ dại ấy hoang vu giống như tâm trạng cô lúc này vậy.

Bảy năm trước, khi đang là sinh viên năm thứ tư đại học, bên chủ đầu

tư giao nhà gửi hồ sơ sở hữu nhà đến tận trường học cho cô theo đường
chuyển phát nhanh, cô ký nhận như một cái máy, người bạn học Từ Yến
của cô đi ngang qua, liếc mắt nhìn rồi dài giọng châm chọc: “Chưa tốt
nghiệp mà cậu đã thuộc vào giai cấp tư sản rồi, chúc mừng cậu nhé”.

Câu nói này đương nhiên mang hàm ý chế giễu, nhưng Từ Yến vẫn

chưa dừng ở đó, cô ta còn buông ra những lời lẽ khó nghe hơn. Song cô
chẳng buồn bận tâm, coi như gió thoảng bên tai, chỉ cầm bộ hồ sơ, thất thểu
đi về phòng ký túc rồi đổ người xuống chiếc giường cá nhân của mình.

Cao Như Băng giằng lấy tập hồ sơ trên tay cô xem xét tỉ mỉ, rồi nhìn

gương mặt buồn bã của cô mà thét lên: “Nam Nam…”.

Tạ Nam khẽ nói, giọng nhỏ như hơi thở: “Đừng nói gì cả, Băng Băng,

cậu đừng nói gì cả”.

Dưới sự thúc giục như lôi như kéo của Cao Như Băng, nhưng cũng

phải đợi đến hạn cuối cùng đi nhận nhà, cô mới chịu đến đó làm thủ tục.

Khu dân cư trước mắt đã không còn là công trình xây dựng bừa bộn

mà cô đến xem lần đầu, từng tòa nhà cao tầng với vườn cây mới tinh được
quy hoạch ngăn nắp, những công nhân cây xanh vẫn đang mải miết với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.