Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 182

đường hắt xuống khiến con đường dài trở nên thanh vắng hơn, dòng xe cộ
đều đang ngược chiều với cô, ánh đèn xe chiếu thẳng vào mặt.

Cô sợ hãi, tay đặt trên vô lăng, tim đập loạn xạ, trán vã mồ hôi, chỉ

cảm thấy khung cảnh giống hệt như trong giấc mộng mỗi buổi sáng kéo cô
ra khỏi giấc nồng. Dường như mỗi khi tỉnh dậy, những giấc mơ ấy đều trở
nên mơ hồ, không rõ ràng, vậy mà giờ đây tất cả chúng đều đang hiện ra
mồn một trước mắt cô. Tạ Nam hít sâu, tự nhủ: Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Thật may, tiếng chuông điện thoại vang lên cứu thoát cô. Cô vô thức lấy
điện thoại trong túi ra rồi ấn phím nghe, là Vu Mục Thành.

“Em về nhà chưa?”

Tạ Nam lấy hết sức trả lời: “Chưa, còn anh?”.

“Anh tiếp khách xong xuôi rồi, đang chuẩn bị về. Em vẫn ở ngoài à,

không phải sợ nhận chìa khóa và thẻ từ vào nhà đến nỗi không dám về đấy
chứ?” Giọng anh ấm áp pha chút trêu chọc khiến cô trấn tĩnh lại. Cô nhìn
xung quanh, những người đi bộ lướt qua, có người quay đầu lại nhìn.

“À, cái đó, không phải...” Nói thế nào đây, chẳng nhẽ lại nói với anh là

cô đang bị lạc đường ư? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười rồi, nhưng
thực sự giờ cô chẳng còn sức để nghĩ ra một lý do nào thuyết phục hơn thế.

“Em sao vậy? Em đang ở đâu?” Vu Mục Thành cảm thấy giọng cô có

chút không bình thường.

“Em... Anh đợi em xuống xe xem đã.” Tạ Nam xuống xe rồi lên vỉa

hè, cuối cùng cũng nhìn rõ biển chỉ đường, cô thở hắt ra: “Không sao rồi,
em biết mình ở đâu

“Nói cho anh biết nơi ấy, anh qua đón em.”

“Không cần đâu, ở đây đường khó đi, là đường mộtchiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.