Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 205

Nói thì nói vậy, nhưng thấy cô làm những việc đó, Vu Mục Thành cảm

thấy rất vui. Anh khẽ vòng tay ôm lấy cô, Tạ Nam dựa vào lòng anh, tâm
trạng dần dần ổn định lại, nói nhỏ: “Anh không phải xem tài liệu à?”.

“Bây giờ, anh muốn trốn việc một lúc.”

Cô “ừm” một tiếng, rồi tựa vào lòng anh, thầm nghĩ: Cứ nghĩ linh tinh

về những chuyện đã qua, làm cái việc so sánh không có nghĩa gì, rồi lại
cứng nhắc quá thực sự sẽ không có thuốc chữa đâu. Chi bằng như lúc này,
vùi đầu vào lòng một người đàn ông, cảm nhận cái ấm áp của đêm đông, có
gì mà không tốt chứ?

Vu Mục Thành còn một đống giấy tờ phải xem, nhưng anh lại muốn

tận hưởng cảm giác gần gũi của một cơ thể mềm mại đang cuộn trong lòng
mình như thế. Cho dù cô đã chủ động ôm anh hai lần, nhưng sao anh vẫn
cảm thấy cô luôn khép mình trước anh.

Lúc này, cô hoàn toàn thả lỏng mà nép vào anh, mái tóc đen lòa xòa

vô tình chạm vào cằm anh, mùi hương vương vất khiến anh xao động. Cảm
nhận đầu cô như đang gục sâu hơn vào lòng mình, anh đột nhiên bật cười,
thì ra cô đã ngủ say tự bao giờ.

Anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ. Tạ Nam đột nhiên choàng tỉnh,

mở to mắt, rồi lại rúc đầu vào ngực anh, sát hơn, hai tay ôm lấy cổ anh, thì
thầm: “Không xong rồi, sau này em quen được anh chăm sóc thì làm thế
nào?”.

“Thế thì càng tốt chứ sao?” Anh đặt cô xuống giường, ngồi bên cạnh

và nhìn vào mắt cô, nói: “Tin anh, quen vớianh là những điều em phải làm
đấy”.

Tạ Nam mỉm cười: “Bỏ qua cho người con gái luôn khép kín như em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.