Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 206

“Anh có đủ nhẫn nại đợi đến khi em không còn khép kín với anh.”

Giọng anh bình thản, “Nhưng, nếu không sớm nhận ra và quyết định, em sẽ
mất rất nhiều niềm vui trong cuộc sống”.

Tạ Nam nhắm mắt, không nói gì một hồi lâu. Vu Mục Thành nghĩ cô

đã ngủ say, bồng cô mở mắt ra, nghiêm túc nói: “Em sẽ cố”.

Lần đầu tiên nghe thấy một lời hứa không chút yểu điệu như vậy, Vu

Mục Thành khẽ xoa cằm cô, cười nói: “Tin anh, quá trình đó không khó
như em nghĩ đâu”.

Anh cúi đầu, đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ, nói tiếp, “Mỗi lần em nghiêm

túc, vẻ mặt của em lại hết sức trẻ con, có biết không? Anh thích em như
thế”.

Tạ Nam nhìn theo dáng điệu vui vẻ bước ra ngoài của Vu Mục Thành,

cô thừa nhận rằng, cảm giác có một vòng tay cho mình dựa vào thật tuyệt,
và có lẽ cô đã bắt đầu thích cái cảm giác ấy rồi.

Tạ Nam lái xe về đến nhà, mẹ cô cũng vừa chuẩn bị xong cơm tất

niên. Thấy con gái, bà phàn nàn rằng, congái của chú Tống ở nhà số một đã
lấy chồng rồi:

“Cái con bé Tống Phương mới hai lăm tuổi, chú rể là giáo viên vật lý

trường trung học, rất nho nhã và đứng đắn. Ông Tống thật có phúc, mấy
ngày qua cười nhiều tới nỗi chẳng khép miệng lại được”.

Tạ Nam ngồi nhìn món rau mà không tập trung lắm, cô đang đợi mẹ

chuyển sang vấn đề của mình.

Mẹ cô tất bật mang món thịt viên rán lên, tiếp tục nói về những vấn đề

đạo lý gia đình: “Ôi giời, họ hỏi về con đấy, mẹ chẳng biết trả lời thế nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.