Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 221

cử động. Vu Mục Thành khẽ thầm thì bên tai cô: “Anh làm em đau phải
không?”.

Tạ Nam không phản ứng gì, cô không quen bàn luận với người khác

về chuyện này. Đau ư, có thể có một chút. Đây không phải là lần đầu tiên
của cô, nhưng cách lần cuối cùng đã bảy năm đằng đẵng rồi. Cô đã không
thích ứng được với sự nhiệt tình như vậy, nhưng cô phải thừa nhận, Vu
Mục Thành là người đàn ông quan tâm và có kinh nghiệm, hoàn toàn biết
làm cho cơ thể đang hồi hộp cứng lại của cô tan chảy để hòa vào với những
cảm xúc của anh.

Điều quan trọng hơn, trong sự nhiệt tình ấy, cô đã hoàn toàn quên đi

sự khó chịu và xấu hổ với cuộc điện thoại ban nãy, nó như một nỗi trầm
cảm từ cơn ác mộng luôn đeo bám cô suốt bao lâu nay.

Bàn tay to lớn của anh lần theo lưng cô đi xuống, dừng ở eo cô. Chiếc

eo thon nhỏ, da mỏng mềm mại, anh nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cô khẽ rùng
mình bỏ tay anh ra, anh lại ôm cô chặt hơn một chút. “Không phải giả vờ
ngủ đấy chứ?” Vu Mục Thành khẽ hỏi cô, giọng ẩn chứa nụ cười trêu chọc.

Tạ Nam giấu mặt vào ngực anh, buồn bã nói: “Ai giả vờ, em đã nói

đến mười giờ mới ngủ, mấy giờ rồi?”.

“Anh không biết, cũng chẳng buồn để ý đến nó.”

Tạ Nam quay người nằm xoay lưng lại với anh, đột nhiên cô giật

mình, lúc này mới phát hiện cửa sổ chỉ kéo hờ một lóp màn lưới chống côn
trùng mà chưa kéo rèm cửa, cô có thể thấy rõ mặt trăng treo lơ lửng trên
đỉnh lầu, đang len lỏi hắt ánh sáng lạnh lẽo vào phòng, liền hoảng hốt:
“Trời ạ, anh... anh không kéo rèm cửa”. Cô sợ tới mức lại bắt đầu nói lắp.

Vu Mục Thành chợt cảm thấy buồn cười, khoảng cách giữa các tòa

nhà nơi đây tương đối xa, hơn nữa cửa sổ đã đóng, trong phòng lại không
bật đèn, cách hẳn một tấm cửa lưới, bên đối diện dù có thiết bị hồng ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.