Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 222

cũng không thể nhìn trộm được ánh xuân trong phòng họ. Có điều thấy bộ
dạng sợ hãi của Tạ Nam, anh ra kéo rèm cẩn thận rồi mới quay về giường,
ôm chặt lấy cô. Căn phòng tối om, Tạ Nam định thần lại, nằm ngoan ngoãn
trong lòng anh.

“Có đói không, anh chuẩn bị bữa tối.”

“Anh biết nấu cơm à?”

“Anh đã nói rồi, tiếp xúc lâu em sẽ thấy anh có nhiều ưu điểm đấy.”

“Thế thì em càng bất an, em sợ tiếp xúc lâu, anh sẽ phát hiện con

người em chẳng có gì hay ho cả, em không biết nấu cơm.”

Vu Mục Thành nhẹ nhàng đưa tay lên môi cô ngăn lại rồi từ từ hôn lên

vai, lên gáy cô, nói: “Em đã cho anh niềm vui lớn nhất, anh nghĩ niềm vui
ấy đủ để anh nhấm nháp trong một thời gian dài. Còn nấu cơm ư, ai mà để
ý?”.

Bữa tối mà Vu Mục Thành chuẩn bị khiến Tạ Nam hết sức ngạc nhiên.

Mới thoáng nhìn, cơm Tây cơm Tàu lẫn lộn, không nhiều món, một

món tôm luộc, một bát canh hải sản, một đĩa sa lát rau củ, lại thêm một đĩa
cơm rang, chủ yếu là do anh bài trí quá cầu kỳ mà thôi.

Phòng khách chỉ để một chiếc đèn bàn sáng, quầng sáng ấm áp chiếu

ra. Âm nhạc du dương, các bóng đèn của phòng ăn đều bật sáng, giữa bàn
còn có một lọ hoa thủy tinh, cắm đầy hoa bách hợp, đối diện là một bộ đồ
ăn kiểu Tây, hai đầu có giá để nến, một bình rượu vang đỏ đã mở sẵn, hai
chiếc cốc, mồi cốc đã được rót khoảng một phầnba rượu.

Tạ Nam tắm xong đi ra, cô đứng ngây người, chân tay thừa thãi, thần

mặt nghĩ ngợi. So với bữa com thịnh soạn này thì bữa cơm mình mời anh
trước kia thực quá đơn giản và chẳng ra gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.