Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 251

bà đã quyết định gửi em đi học dương cầm. Khi em lên bốn, dù gió hay
mưa, bà vẫn cương quyết kiên trì đạp xe bốn mươi phút đưa em đi học
đàn”.

“Nghe nói trẻ em học đàn rất vất vả.” Hạng Tân Dương cầm tay cô

hỏi.

“Em còn đỡ, mẹ em thì vất vả hơn nhiều. Khi thầy giáo giảng, mẹ ở

bên cạnh cố gắng ghi chép, còn chăm chú vàchuyên tâm hơn em, bà có thể
nói về tiết tấu, âm chuẩn, hay các ngón tay rất rõ ràng. Mồi lúc lơ đãng
trong khi luyện đàn, là em bị đòn ngay. Tiền tiết kiệm của bố mẹ đều dùng
để mua đàn cho em, đó là thứ quý giá nhất trong gia đình em từ xưa tới nay.
Tiếc là em không phải người dành cho dương cầm, chẳng có tài năng, luyện
bao nhiêu năm, cũng chỉ dừng lại ở trình độ nghiệp dư, thật có lỗi với mẹ
em.”

“Chẳng lẽ những bản nhạc em thành thạo đều của Clayderman

Tạ Nam cười: “Vâng, Từ Yến lúc nào cũng cười chê em không có

phong cách, nhưng em có lý do của mình, chơi những bản nhạc của ông ấy
không khó lắm, lại dễ dàng lấy lòng được mẹ em”.

“Anh cũng rất dễ lấy lòng đấy, anh thích.”

“Thích em hay thích Clayderman?”

“Thích em, và thích bất cứ bài nào em đàn.”

Hạng Tân Dương im lặng, Đường Lăng Lâm tìm trong hộp CD, nhưng

trong xe của anh chỉ để toàn nhạc của Richard Clayderman, không có một
CD nào khác. Trong lúc mất bình tĩnh, cô ném mạnh chiếc CD trên tay vào
bảng điều khiển. Vừa lúc xe dừng đèn đỏ, Hạng Tân Dương kéo phanh tay,
nhặt chiếc CD lên để lại cẩn thận vào hộp, rồi với tay chuyển chế độ sang
nghe đài: “Anh nghĩ rằng em cũng quen với sở thích của anh rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.