Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 257

Mấy lần anh tìm tới trường cũ, nhưng chỉ dám đi đi lại lại nơi con phố

nhộn nhịp ngoài cổng trường mà thôi. Anh tự nhủ với lòng mình rằng, nỗi
đau dai dẳng không bằng một nhát dao chém, cứ nhẫn tâm một lần không
gặp lạinữa, đối với cô ấy chắctốt hơn.

Anh không tắt máy, cũng chẳng để chế độ rung, chiếc điện thoại cứ

réo lên inh ỏi bên tai. Lúc đầu cô còn gọi liên tiếp, rồi đột nhiên ngắt
quãng, có khi điện thoại của anh bỗng vang lên lúc nửa đêm. Anh biết rõ,
Tạ Nam rất dễ xúc động, cô không phải là người con gái mạnh mẽ. Anh có
thể hình dung được nỗi hoảng loạn kinh hoàng của cô, tưởng tượng ra cả
những giọt nước mắt lăn dài trên má, mất ngủ và đau khổ giày vò cô. Mà
tất cả đều là do anh, anh không thể đến bên an ủi, chỉ có thể đứng một bên
nhìn cô tự đấu tranh vượt qua.

Cuối cùng, Tạ Nam không còn gọi cho anh nữa.

Trong lòng trống rỗng, anh gọi điện, hẹn gặp Cao Như Băng, người

bạn thân của cô, một lúc sau, Cao Như Băng đến với vẻ mặt lãnh đạm.

“Nam Nam ổn chứ?” Im lặng hồi lâu, anh mới hỏi.

Cao Như Băng trả lời gọn lỏn: “Cũng may, cô ấy vẫn sống”.

“Nhờ em, chuyển cái này cho cô ấy.”

Cao Như Băng mở ra không khách khí: “Em phải xem trước, rồi mới

quyết định có nên đưa hay không”. Lật giở các giấy tờ vay tiền và hợp
đồng mua nhà giờ đã đổi tênthành một mình Tạ Nam, cô bỗng sầm nét mặt,
ngẩng đầu nhìn anh phẫn nộ. Đột nhiên, cô vứt chồ giấy tờ về phía anh,
nói: “Hạng Tân Dương, anh muốn hại chết Tạ Nam à, anh đưa cho cô ấy
một căn nhà mới trả tiền chưa hết một năm, còn gần mười lăm năm trả nợ,
một sinh viên năm thứ tư thì biết trả kiểu gì?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.