Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 269

“Muộn rồi em yêu”, anh cười toe toét: “Giờ cái anh muốn ăn không

phải là cháo”.

Thời gian ngủ của hai người không giống nhau, ban đầu điều đó khiến

Vu Mục Thành cảm thấyền. Anh quen ngủ muộn, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng
hơn bảy tiếng nhưng vẫn đảm bảo tinh thần thoải mái khi làm việc. Nếu
buổi tối về sớm, thường thì anh sẽ chạy bộ xung quanh hồ một vòng, sau đó
về nhà ăn gì đó, rồi lên xử lý đống tài liệu giấy tờ, đến mười một rưỡi mới
bắt đầu lên giường.

Nhưng Tạ Nam thì cứ mười giờ là đã đi nghỉ rồi, dù sấm có đánh bên

tai cô cũng mặc kệ, ngay cả khi cố gắng đợi anh, cô cũng co ro trên ghế
ngủ thiếp đi mất. Tạ Nam thường bị anh đánh thức khi đang ngủ ngon lành
mỗi lúc anh không chịu nổi, tuy không đến nỗi tức giận nhưng sau khi tỉnh
dậy, cô lại rất khó để đi vào giấc ngủ và ngày hôm sau tinh thần không
được sảng khoái lắm. Sau này, Vu Mục Thành cũng tìm ra biện pháp mà
anh cho là dễ chịu hơn với cả hai.

Đêm đầu tiên Tạ Nam ngủ một mình, đến gần sáng thức giấc, phát

hiện một người đang nằm bên cạnh mình, thiếu chút nữa cô kêu lên thất
thanh. Định thần nhìn kỹ lại, thì ra Vu Mục Thành đã nằm cạnh từ bao giờ,
cô giận dừ đẩy anh ra.

“Anh làm em sợ chết đi được đấy.”

Vu Mục Thành không nói gì, chỉ trả lời bằng một nụ hôn, tay nhẹ

nhàng lần trong áo ngủ vuốt ve cơ thể người yêu. Cô mơ màng đáp lại anh,
chỉ thấy mình như đang trong giấc mộng vậy.

Ánh sáng buổi sớm len lỏi chiếu qua cửa sổ, lúc này luôn là lúc cô

cảm thấy cô đơn nhất. Bên ngoài vẫn đang tĩnh lặng, tất cả mọi người còn
đang thưởng thức giấc ngủ ngon lành trước bình minh, thế mà cô phải tỉnh
lại sau một giấc mộng mơ hồ, rồi một mình tĩnh lặng chờ tới sáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.