Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 271

Tạ Nam rất thích chiếc sofa cổ và cái cửa sổ kiểu cũ có mái hướng ra

ngoài, nhưng không thích hai người dùng chung một phòng đọc sách, cũng
không muốn một mình phải ở trên đó. Lý do đưa ra chính là cô phải mở ti
vi trong khi đọc sách hoặc làm gì đó, nếu không sẽ không quen.

Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười với thói quen ấy, song vẫn rất tôn

trọng: “Đợi khi nào rảnh, anh sẽ lên đó bố trí lại, sẽ lắp một cái ti vi màn
hình tinh thể lỏng. Đàn của em cũng có thể chuyển lên đó, đủ chồ đấy”.

Tạ Nam không hứa hẹn gì với ý tưởng này.

Đến tối, Tạ Nam vẫn khoanh chân ngồi ở sofa phòng khách rộng lớn,

Vu Mục Thành ở phòng đọc sách trên tầng hai, không ai làm phiền ai.

Vu Mục Thành để kệ cô tự mình ngủ trong phòng ngủ dưới tầng một,

còn mình thì ngủ ở tầng trên. Nhưng anh để điện thoại báo thức lúc năm
giờ sáng, sau đó xuống thẳng giường và chui vào chăn của Tạ Nam, ôm lấy
cô, có lúc hôn rồi yêu cô, nhưng cũng có khi lại nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ say.

Tạ Nam rất khâm phục khi anh bật dậy như thế rồi lạicó thể tiếp tục

ngủ ngay được, nhưng cô rất thích cách thu xếp đầy quan tâm ấy của anh.

Chỉ có một điểm, Tạ Nam vẫn cương quyết. Cô kiên quyết không chịu

để cho người làm công theo giờ của Vu Mục Thành giặt quần áo cho mình,
mồi buổi sáng thức dậy, cô đều tự tay dọn dẹp lại giường chiếu cho gọn
gàng.

Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, anh nói: “Em làm vậy có phải

không muốn trong phòng lưu lại dấu tích, sợ người ta thấy à?”.

Tạ Nam chẳng buồn để ý đến anh, cứ thu xếp đồ của mình, cô cũng

hết sức kiên nhẫn, hằng ngày vẫn lôi cả đống quần áo của mình về nhà, cái
nào cần phơi thì phơi, phải treo thì treo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.