Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 272

Vu Mục Thành có vẻ không hiểu lắm, nhưng anh không biết làm thế

nào nên cứ để kệ cô quyết định. Giờ đây mỗi lần đi làm về, dừng xe và
ngước lên nhìn, anh đều thấy đèn nhà mình đang sáng; bước vào cửa thấy
cô ngồi yên tĩnh trên sofa, chiếc đèn bàn bên cạnh để sáng, ánh sáng lặng lẽ
phản chiếu dáng cô ngồi, ti vi để nhỏ tiếng, màn hình nhập nhòe lúc sáng
lúc tối. Anh cảm thấy bao nhiêu vất vả và mệt mỏi của một ngày giờ đã
được đền đáp, còn với sự khép mình mang chút cố chấp của cô, anh nghĩ,
từ từ rồi tính tiếp. Thế nhưng có một điểm khiến anh cảm thấy bất an, biểu
hiện của cô tỏ ra rất hiểu và thấu tình đạt lý, cô ngoan ngoãn mà chẳng có
một sự đòi hỏi nào ở anh. Anh bận tới nỗi không còn thời gian dành cho cô,
vậy mà cô hoàn toàn thông cảm; anh về muộn, cô không hỏi anh đi đâu;
anh gọi điện về nhà nói qua tình hình, cô chỉ đơn giản “ồ” một tiếng, nếu có
dài hơn thì cũng chỉ là “Lái xe cẩn thận nhé”; hoặc nếu cô về nhà muộn,
chắc chắn sẽ nhắn tin nói rõ mấy giờ về tới nhà. Sự lạnh lùng ban ngày và
sự yếu mềm lúc sáng sớm ở trên giường dường như không phải của cùng
một người.

Dần dần trời chuyển sang xuân, thời tiết vẫn lạnh giá, nhưng cái thời

khắc giá lạnh nhất cũng đã qua.

Buổi sáng, Vu Mục Thành cầm cốc cà phê từ trên nhà mình nhìn

xuống, anh nói với Tạ Nam: “Bận hết tuần này, anh sẽ trồng hoa và cây cho
vườn nhà em, em thích loại nào?”.

“Tùy anh, cứ nở hoa là được, tốt nhất trồng loại nào dễ sống, đừng

chọn những cây phải chăm sóc cầu kỳ.”

“Em thật sự không có yêu cầu à, có lúc anh tự hỏi, liệu em có yêu cầu

gì dành cho anh không?”

Tạ Nam đặt cốc sữa xuống, nhìn anh một cái, muốn đoán xem anh tiện

miệng nói hay lại chuẩn bị giở trò để côcuống lên. Gần đây Vu Mục Thành
rất bận, nhưng ngoài những lúc đó, anh vẫn giữ cái tật hay nói những lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.