Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 292

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt chất chứa điều gì khiến Tạ Nam

không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng giọng điệu lại mang chút gì đó khiến
cô thở phào một hơi. Cô cúi đầu nhìn các ngón tay đang đan lấy nhau của
mình, cười đau khổ: “Em với anh ấy chẳng có gì, đã chấm dứt nhiều năm
nay rồi. Thôi, em biết anh không cần em giải thích gì, cũng chẳng để ý đến
điều đó. Anh làm việc đi, em đi ngủ trước, nhớ nghỉ sớm”.

Vu Mục Thành nhìn cô đi ra khỏi phòng, chẳng còn tâm trí nào xem

tài liệu nữa. Anh không để ý ư? Thực ra anh đã rất để ý. Nhưng Tạ Nam lại
rất tự nhiên cho rằng anh không để ý tất cả, còn thở ra một hơi nhẹ nhàng vì
điều đó. Anh nghĩ, giữa họ chắc chắn có khúc mắc gì đó.

Vu Mục Thành đi ra sân thượng, cúi xuống nhìn vềphía khu vườn của

Tạ Nam, dưới đó tối om không thấy rõ gì cả. Anh nhớ mùa thu năm ngoái
cũng ở vị trí này, anh đã nhìn thấy Tạ Nam một người con trai lái chiếc
Volvo. Cô vịn tay vào cổng ngây ra rất lâu, sau đó co vai chầm chậm bước
về phòng khách, cái dáng đau khổ đó thực sự làm anh không chịu nổi.

Ngày thứ hai sau lễ Tình nhân, thấy anh chăm chú nhìn bó hoa uất kim

hương đặt trên bàn, cô đã rất không tự nhiên. Có phải của người đàn ông
kia không?

Gió đầu tháng Ba vẫn mang theo chút hơi lạnh, anh chỉ mặc một chiếc

áo phông cổ mỏng, ôm vai đứng nhìn, nhớ tới người con gái đang ở phòng
ngủ dưới lầu, lúc này cô ấy đang nghĩ gì? Cô ấy đã thật sự thoát khỏi quá
khứ hay chưa?

Khi anh đi xuống thì Tạ Nam đã ngủ say. Cô thường gói gọn mình

trong chăn, dáng nằm nghiêng co lại, nghe nói đó là tư thế của người có
cảm giác không an toàn. Trên chiếc giường rộng, dáng cô bé nhỏ mà cô
độc. Anh đứng trước cửa với tâm trạng rối bời, lúc lâu sau mới lên lầu đi
ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.