Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 360

hơi mỉm cười, hỏi: “Em hài lòng với những đang nhìn thấy chứ?”.

Tạ Nam dù có buồn chán thế nào cũng không sao nhịn được cười. Dĩ

nhiên cô còn nhớ khi anh đề nghị hai người cùng phát triển tình cảm, lần
đầu tiên cô nhìn anh thăm dò, anh cũng đã nói câu này với cô. Tạ Nam nhìn
lại anh một lần nữa rồi khẽ nói: “Dù sao cũng dễ coi hơn trước nhiều”.

Vu Mục Thành cười lớn, rồi ngồi xuống bên cạnh bồn: “Anh luôn

khoan dung hơn em nhiều, sự đánh giá của anh đối với em không chỉ dừng
lại ở dễ coi đâu”.

Đột nhiên Tạ Nam cảm thấy có nhiều điều muốn nói nhưng lại không

biết nói gì và phải bắt đầu từ đâu. Thấy vậy, Vu Mục Thành không khỏi
ngạc nhiên: “Sao thế? Xem ra anh khen em chưa đủ rồi. Vừa mới khen một
câu đã tỏ vẻ như thế này”. Tạ Nam đành cụp mắt xuống cười khổ: “Vâng,
từ nhỏ em đã vậy, không chịu nổi những lời khen. Những lời đó khiến em
cảm thấy không tự tin”.

“Thật là một cô bé kỳ lạ, nào, nói với anh, em còn có chứng bệnh kỳ lạ

nào nữa không?”

“Nhiều lắm. Em còn sợ người lạ, sợ nơi đông người, sợ người ta lôi

em ra làm trò cười, sợ...”

Tạ Nam bỗng dừng lại, không nói tiếp, chỉ một chút nữa thôi là cô đã

buột miệng nói ra tâm sự vẫn đang giữ trong lòng, “Ngày xưa mẹ sai em
xuống lầu, ra cửa hàng mua muối, em thường phải lấy tinh thần một lúc lâu
mới đi được”.

Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, bèn nói: “Hóa ra từ nhỏ em đã là

một cô bé khép mình rồi”.

“Vâng, từ nhỏ đã luôn sợ hãi, khép kín. Lần đầu tiên biểu diễn dương

cầm, em lập cà lập cập bị thầy giáo đẩy lên sân khấu, mới chơi được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.