Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 361

nốt nhạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả đám người phía dưới, em sợ quá chạy
xuống và nhất định không chịu lên nữa.”

“Sau đó làm thế nào?” Vu Mục Thành tò mò hỏi.

“Thầy giáo đã tìm mọi cách dỗ dành, phê bình, thậm chí hứa hẹn với

em, nhưng thế nào em cũng không nghe, nhất định không chịu lên sân khấu
nữa.”

“Chẳng lẽ sau này em đều không lên sân khấu biểu diễn nữa?”

“Làm gì có, về nhà mẹ mắng em một trận tơi tả, lúc đó ngây thơ nên

em đã viết một bản kiểm điểm, lần sau biểu diễn phải ngoan ngoãn lên sân
khấu, không được xấu hổ. Sau lần thứ nhất, cứ mồi khi lên sân khấu, phải
coi khán giả như bắp cải, không được để ý đến nữa.” Cô đột nhiên nhớ ra,
lần đầu tiên gặp Hạng Tân Dương, cô cũng nói đến điều này, sự li ngay lập
tức làm cô im bặt. Nhìn Vu Mục Thành, thấy khuôn mặt anh như ẩn chứa
tâm sự lại như không, Tạ Nam thấy trong lòng hơi thấp thỏm. Bản thân anh
đã không tự nhiên như thế, lại còn làm cô xấu hổ. Cô vội vàng quay đi, đầu
dựa vào chiếc khăn tắm vẫn để bên bồn.

Vu Mục Thành lại cúi sát xuống, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chăm hỏi:

“Lễ Tình nhân, anh yêu cầu em đàn cho anh nghe, có phải em đã coi anh ở
đầu dây bên kia là một cây bắp cải không?”.

Tạ Nam cười hì hì nói: “Làm gì có cây bắp cải nào lại lắm yêu cầu

như anh”.

Vu Mục Thành làm ra vẻ bị công kích: “Anh đâu có yêu cầu gì nhiều,

hơn thế những yêu cầu của anh toàn lànhững điều hợp lý”.

Tạ Nam không nghĩ kịp phải nói gì để bật lại cái tính luôn cho mình là

đúng của anh, nên đành hứ một tiếng ra vẻ không quan tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.