Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 472

Cô ấy đành co người vào trong chăn thủ thế.

Tôi cười lớn: “Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, dậy đi thôi,

chúng ta còn phải kịp giờ lên máy bay nữa”.

Cô ấy trở dậy làm vệ sinh, rồi về tiểu khu thu dọn hành lý đơn giản,

sau đó lên xe tới sân bay, trông chẳng có chút tinh thần nào. Tôi nhìn mà
cười thầm trong bụng, biết tỏng cái chứng lo sợ mơ hồ vô cớ của cô ấy lại
phát tác rồi, cũng chỉ đành nắm chặt tay cô ấy an ủi lúc làm thủ tục lên máy
bay.

Máy bay cất cánh, tôi thắt dây an toàn cho cô ấy, nói: “Được rồi, giờ

không chạy được nữa nhé, nói cho anh biết, em lo lắng gì nào?”.

“Cái đó, bố mẹ anh biết anh đưa em về không?”

“Anh định cho họ một niềm vui bất ngờ.” Tôi nói nghiêm túc, “Thử

nghĩ xem, họ giục anh kết hôn tới mức chẳng còn hy vọng gì vào điều đó
rồi”. Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt không chút hy vọng, sau đó co người dựa
vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ấy thế được, tôi ghé sát tai

cô ấy, nói khẽ: “Mệt lắm hả? Là anh nói tối qua ấy”.

BỊ môi tôi chạm vào, nhiệt độ của vành tai lại lên cao bất thường. Cô

ấy khẽ nghiêng người tránh đi, rồi lo lắng nhìn xung quanh với hy vọng
không ai nhìn thấy mình trong bộ dạng ấy. Buổi sáng của kỳ nghỉ Quốc tế
Lao động, trên máy bay cũng khá nhiều h khách, cũng may chúng tôi ngồi
trong khoang VIP, nên đỡ đông hơn một chút. Cô ấy khẽ thở phào, đưa tay
nhéo tôi một cái. Nhưng tôi không có ý muốn rút lui, cứ để cho cô ấy nhéo.
Chỉ nhéo được một lát, cô ấy lại khẽ xoa xoa, người con gái này quả thực
chẳng nỡ nhẫn tâm làm điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.