Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 90

phố này, nơi có quá nhiều kỷ niệm của anh. Qua mồi con phố, anh đều nhớ
lại thời khắc mình nắm tay một cô gái đi dạo trên con đường này.

Hạng Tân Dương học trên Tạ Nam ba khóa. Họ quen nhau trong buổi

liên hoan khai giảng đầu năm học. Hôm đó, cô biểu diễn tiết mục độc tấu
đàn dương cầm. Cũng giống như tất cả sinh viên năm thứ nhất, trải qua bao
vất vả và áp lực thi đỗ đại học, chân ướt chân ráo bắt đầu bước vào thành
phố, Tạ Nam mang theo vẻ non nớt của thiếu nữ, vừa hồi hộp vừa e lệ ngây
thơ. Cô đàn bản “Ballade pour Adeline” với tiết tấu trữ tình sâu lắng,
nhưng trên khóe môi vẫn hiện rõ nét cười duyên dáng rạng rỡ.

Cô mặc áo len cao cổ màu trắng kết hợp với chiếc váykẻ sọc chéo màu

xanh và đôi bốt ngắn, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn, mái
tóc dài buộc đuôi ngựa bay bay theo gió, khuôn mặt xinh xắn khẽ mỉm
cười. Anh chàng phụ trách việc chụp ảnh Hạng Tân Dương cứ loay hoay
tìm tư thế để ống kính hướng về phía cô. Anh không rành về âm nhạc,
nhưng lại ấn tượng sâu sắc với nụ cười mỉm trong sáng của cô, nhịp tim
anh cũng bắt đầu lướt theo ngón tay cô trên phím đàn.

Anh trở về chỗ ngồi, lấy cuộn phim trong túi ra, cô bé đứng cạnh chợt

nói về Tạ Nam với giọng không được thiện cảm lắm: “Các ngón tay cô ta
rõ ràng là không chuyên nghiệp, không chính quy, trình độ đàn của dân quê
không thể nào chấp nhận được”.

Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn, người vừa nói cũng là một tân sinh

viên, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to, rất xinh xắn,
ngoại trừ giọng nói có vẻ đanh đá. Cô bé bên cạnh phụ họa thêm: “Nếu
không phải hôm nay tay cậu bị thương, thì đâu đến lượt cô ta chứ”.

Hạng Tân Dương nhìn hai người một lượt, không để ý đến những lời

đó. Anh thay cuộn phim mới, tiếp tục lên sân khấu chụp ảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.