Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 89

Thực ra, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng nào nữa rồi.

“Sau này chúng ta không nên liên hệ với nhau nữa. ”

“Vâng. ”

“Quên anh đi. ”

“ Yên tâm, em sẽ làm thế. ”

“Hứa với anh, em phải sổng thật tot, tốt hơn anh. ”

“Đồ chết tiệt, Hạng Tân Dương, đừng ra vẻ tình sâu nghĩa nặng nữa,

tôi hy vọng anh sẽ sổng không hạnh phúc, sống chẳng ra gì cả. ”

Chỉ khi còn trẻ, ta mới có thể tùy tiện nói lên trong nỗi tức tưởi những

câu như vậy. Khi đó, sự phẫn nộ và tuyệt vọng đều dễ dàng thể hiện ra
ngoài. Vài năm trôi qua, ta đã học được cách giấu đi những cảm xúc của
mình mà lịch sự chúc phúc cho người khác.

Thực ra có chúc phúc hay không thì cũng thế mà thôi, cuộc sống vẫn

cứ phải tiếp tục. Mọi người đều sống rất ổn, thôi được, lần này gặp rồi có
thể yên tâm sống cuộc sốngriêng của mình, Tạ Nam nghĩ vậy. Cô nằm dài
không nhúc nhích cho tới khi bầu trời tối sầm lại.

Cô lặng lẽ đứng dậy, ra ngoài thu ô, mang sách và ghế về phòng rồi đi

vào bếp, chuyển cái nhìn vô cảm về phía nồi canh hầm.

Thời gian ninh quá lâu nên thịt bò đã quá nhừ, nhưng cũng chẳng sao,

cô cắt củ cải nhỏ hơn một chút, sau đó cho vào nồi, dù thế nào nó vẫn là
một nồi canh.

Sau khi rời khỏi nhà Tạ Nam, Hạng Tân Dương lái xe chầm chậm

vòng quanh thành phố. Anh là người gốc ở đây, nên rất quen thuộc thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.