Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 87

đối đáp trơn tru, như thể chưa từng có mối liên hệ nào giữa hai người.

Nhưng dù sao căn nhà này cũng do hai người mua, dù họ chia tay

trong những ngày mặn nồng nhất, thì mối quan hệ ấy đâu phải là số không
mà dễ dàng lờ đi được.

Hạng Tân Dương nhìn chén trà, chẳng biết nói gì, Tạ Nam lại cố tình

không chủ động tiếp chuyện.

“Hy vọng anh không làm phiền em, Nam Nam. Chỉ là anh không yên

tâm, muốn tận mắt nhìn thấy giờ em sống như thế nào.”

“Em rất ổn”, Tạ Nam trả lời với vẻ mệt mỏi: “Cảm ơn anh đã quan

tâm, em đoán anh sống rất tốt, nên chưa bao giờ lo lắng về điều đó

Câu nói có vẻ mỉa mai, sự góc cạnh đó trước kia cô chưa từng thể hiện

với anh, dù đã có những hờn dồi, những ngập ngừng, ngây thơ, những dịu
dàng đắm đuối, anh bàng hoàng nhận thấy mọi thứ giờ đã khác xưa rồi.

Thời gian đã kịp hằn lên vết tích với Tạ Nam đang ngồi trước mặt anh,

da mặt cô không còn mịn màng, đôi mắtkhông còn lúng liếng linh hoạt như
trước nữa, chỉ có những đường nét thanh tú trên khuôn mặt vẫn vẹn
nguyên. Sự thay đổi lớn nhất của cô chính là vẻ điềm tĩnh không chút gợn
sóng, không còn là cô thiếu nữ luôn miệng cười nói trước mặt anh nữa rồi.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt”, anh khẽ lẩm bẩm, cầm chén trà lên một cách

vô thức, mắt nhìn qua cửa kính. Lá trà trong chén đang nở dần, xanh tươi,
chỉ thoáng nhìn anh cũng biết đây là trà Mao Tiêm đặc sản quê cô.

Khi anh đưa Tạ Nam về nhà cô vào kỳ nghỉ hè của năm thứ ba đại

học, bố mẹ cô đã tiếp đãi anh bằng thứ trà này. Anh vốn không có thói quen
uống trà, nhưng mấy năm làm việc bên ngoài, anh vẫn hay nhờ người mua
cho thứ trà ấy, mỗi ngày pha một tách, chậm rãi thưởng thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.