Ở LẠI NƠI NÀY CÙNG ANH - Trang 88

Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị chan chát đi qua để lại dư vị dịu

ngọt quen thuộc ngày nào.

Hạng Tân Dương ngẩng đầu nhìn căn phòng, sơ đồ căn phòng này anh

đã quen thuộc như trong lòng bàn tay, anh đã từng tranh luận rất sôi nổi với
cô về cách phối màu như thế nào, trang trí ra sao, dùng đồ gì, ngoài vườn
trồng cây gì, hoa gì.

Vậy mà giờ đây, tất cả hiện lên trước mắt anh hoàn toàn khác hẳn.

Nghĩ đến đó, anh đột nhiên cảm thấy khôngthể tiếp tục ngồi nơi này thêm
nữa, vội vã bỏ chén trà xuống rồi nói: “Anh có chút việc phải đi đây”.

Tạ Nam tiễn anh ra cửa, anh không quay đầu nhìn cô, lên chiếc xe

Volvo S80 màu xám đậm, khởi động rồi rời đi. Tạ Nam tựa người vào cửa
một lúc, tới khi bình tâm trở lại cô mới mệt mỏi xoay người, chầm chậm
trở về phòng khách, nằm trên chiếc ghế bành.

Từ ban công nhà mình, Vu Mục Thành đã nhìn thấy toàn bộ cảnh ấy.

Anh không có ý định thăm dò đời tư của người khác, nhưng chiều Chủ

nhật hôm nay, Vu Mục Thành vừa đi tiếp khách về, cảm giác nhàn rồi và
thoải mái, lại thấy tiết trời mùa thu dễ chịu hiếm có nhường này, bèn ra
ngoài ban công với chiếc máy tính xách tay, vừa để giải quyết một số việc,
vừa tranh thủ ngắm mặt trời lặn. Trong lúc vô tình cúi xuống, anh đã nhìn
thấy toàn bộ sự việc.

Anh đặt máy tính xách tay lên chiếc bàn tr bằng gỗ sơn rồi đứng dậy

nhìn xuống, Tạ Nam ủ rũ đi vào, dáng người mảnh khảnh, cô đơn khiến
anh bồng thấy đau lòng. Anh thừa nhận bản thân chưa từng được trải
nghiệm những bão giông trong tình yêu một cách sâu sắc, nhưng dường
như anh cũng thấy rung động, đau đớn trước vết thương lòng của cô. Tạ
Nam thầm cảm ơn cái không gian tĩnh mịch này, nó khiến cô dần tĩnh tâm
lại, không cần giải thích hay chia sẻ cho ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.