Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 181

dung vòm bụng mình là một chiếc tủ cất vào đó hồ sơ và bản án của hắn.
Bản án sẽ phải tiếp tục giữ ở đó và luôn luôn có hiệu lực, cho đến khi em
chết đi thì mới mân hạn. Bản án đó ghi rằng: hắn không phải là một con
người, hắn là một kẻ nhẫn tâm, một loài súc sinh. Hắn đã tính toán rất kỹ
khoảng thời gian để trù dập anh, hắn đã nhằm trúng cái mốc thời điểm mà ở
đó, anh dễ rơi vào tổn thương nhất. Và dường như biết em đang mang thai,
mũi tên độc hắn bắn ra có thể gây sát thương lớn nhất, ừ, có thể lắm, cái dạ
thai của em cũng nằm trong tầm ngắm đầy mưu mô đen tối, xấu xa của hắn.
Cuối cũng, hắn đã hạ được mục tiêu, chất độc được tẩm bên mũi tên phát
tán trên cơ thể anh, rồi truyền sang em, sang con chúng ta.

Chỉ nghĩ đến đó, em đã có thể ghi thêm vào bản án vĩnh viễn kia một

cái gạch đầu dòng nữa: - Hắn, một kẻ hủy diệt vì lòng ganh tị, một con quái
vật sẵn sàng gieo rắc hung tin, tai họa cho loài người.

Và, như cơ hội chỉ đến một lần, lời hứa của anh đã không trở thành

hiện thực. Em đã không thể mang thai lại một lần nào nữa. Lòng bụng em
luôn bất ổn vì cái bản án ấy cứ lớn dần lên, động cựa và làm em đau đớn,
bóp chết không gian của mọi mầm sống.

Đến bây giờ thì anh đã hiểu em căm thù hắn ra sao. Sự căm thù và kết

án trong câm lặng còn thích đáng và man rợ hơn bất kì một hành vi trả đũa
nào. Và chỉ có em mới có thể sáng chế ra một bản án như thế đối với hắn.
Mỗi lần hắn cúi đầu bước lần qua trước mặt anh trong đám đông, em nhìn
hắn với cái nhìn của sự kinh tởm đáng phỉ nhổ, mỗi lần tình cờ ánh mắt hắn
liếc dọc và bắt gặp ánh mắt của em, môi phải em tự dưng giật lên, cao ngạo
như một bà hoàng cao sang nhìn con lừa đói đang giãy chết của một gã
nông phu nghèo hèn trong xứ sở. Hắn vẫn thường ái ngại lẩn đi. Cổ hắn
ngày càng ngắn lại và gập xuống, chiếc cổ ngắn cũn cỡn không đỡ nổi
khuôn mặt phì nộn và tối tăm của hắn. Kìa, hai má thịt núng nính, hắn làm
em nhớ đến những con lợn ngu ngốc đi bằng hai chân không còn phân biệt
được người hay súc vật trong Trại súc vật của George OrWell. Và có lẽ hắn
cũng hình dung được điều đó. Có lẽ cái chức năng cảm nhận sót lại trong
tủy sống (chứ không phải não bộ) sẽ làm cho hắn nhận ra điều đó. Điều đó
chẳng phải cao siêu gì đâu, Vì một con bò hay một con chó cũng lờ mờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.