Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 39

năng nhận biết của mình. Nó dần dần chuyển hóa trong anh, từ sự nhỏ nhoi
câm lặng giờ còn là một nỗi thần phục, nô dịch mơ hổ, phá bỏ sự định
dạng.

Họ giữ im lặng một lúc lâu. Chỉ có tiếng máy điều hòa cũ chạy rù rù

phả ra một làn hơi lạnh khan phá bĩnh.

Nhưng rồi cô là người phá vỡ sự im lặng trước, vẫn với một câu hỏi

gần như thách thức: “Bộ có cách gì mới à?”. Anh nói không. Giọng lạnh
tanh. “Không có gì!”- Đôi mắt anh vẫn không thôi nhìn vào cái lõ đen sâu
hoắm đó. “Anh thấy gì trong đó à?” - cô lại hỏi, lần này thiệt tình hơn, có lẽ
cô cũng muốn biết điều gì quan trọng nằm bên trong khiến anh mất quá
nhiều thì giờ để săm soi.

“Có!”
“Cái gì?”
“Anh thấy mình trong đó!”
“Anh nói gì?”
“Anh thấy mình bị nhốt ở trong đó”
Cô không trả lời. Trong đầu nghĩ rằng, những trò sến thường xuất hiện

như một biện pháp vẽ vời lời lẽ khi người ta không còn cứu vãn được thực
tế. “Thế nào là soi mình trong đó, thấy mình trong đó? Hệt một kẻ duy mỹ
nửa vời!”

Cô ngồi dựng dậy khiến anh giật mình, dịch ra xa. Cái Của Cô khép

lại.

“Em làm gì đó?”
“Đi đái! Em mắc tiểu nãy giờ!” - cô nói.
Anh ngồi thừ. Nghe tiếng nước chảy trong bồn cầu. Và tiếng thút thít.
“Có chuyện gì thế em?”
“Không. Không có gì!” (Cô nói. Và tiếng thút thít vẫn vọng ra)
“Em khóc à?”
“Không. Em chỉ...”
Anh xô cửa bước vào. Thấy cô đã nằm lọt trong bồn tắm. Cặp chân

dài dạng mở trên thành bồn. Thuôn và mịn màng. Mắt đẫm nước.

“Anh đã nói rồi, đừng buồn, để anh cố gắng mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.