Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 42

Anh nhẹ.
Hẫng.
Và ngay lúc anh đạt tới tình trạng trống không bồng bềnh, thì bên dưới

có một sức đẩy nhẹ. Như sương lùa đi trong gió. Anh bắt đầu cất lên khỏi
mặt nệm. Anh cất dần lên ở phương ngang. Dịch chuyển đến phía trước,
nơi Cái Của Cô đang mở rộng, đón chờ. Cô khẽ thét lên một tiếng.
“Aum!...” Rồi lịm đi. Cũng buông xả. Những nếp nhăn trên trán cô giãn ra.
Cô trôi bồng bềnh, cô trút bỏ mình từ khi từng phần của anh lặn vào và trú
ngụ bên trong mình. Còn anh, phần đầu của anh đã đi vào bên trong cái
vòm sáng vĩ đại đó. Và cái lực đẩy hên dưới khẽ khàng đưa anh nhích dần,
phần vai, phần ngực, phần tay, phần hông, phần chân... lồng dần vào bên
trong. Vùng sáng đang giãn nở đến vô cùng. Rỗng không. Cõi Rỗng Không
Khuếch Đại.

Cô vẫn nằm như thế cho đến khi anh đã lặn hoàn toàn vào trong cô.

Anh không vùng vẫy. Không vướng víu. Anh bồng bềnh trượt đi, những tri
nhận về biên giới, giới hạn của khuôn khổ kích thước Cái Của Cô cũng dần
biến mất. Cái Của Cô chỉ còn là Cái. Rồi Cái. Chính Nó. Không mang pháp
danh và khái niệm. Không phụ thuộc vào bất kỳ sự phỏng chiếu nào. Nó
biến mất khỏi Nó.

Cô cũng không phản ứng gì ngoài tiếng thét “Ahmmm...” vang dài. Ý

niệm thời gian và Không gian đồng loạt bị triệt tiêu, tan biến. Hai sự vật
khít vào nhau không vì một lí do gì. Là ở trong là. Không tùy thuộc nhãn
quan, cảm giác, kinh nghiệm hay tri thức.

Không còn cô.
Không còn anh.
Không còn Nó.
Không còn Cái Của Cô hay Cái Của Anh.

*

Trong chương VI, Đạo đức kinh - Lão Tử viết:
Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, thị vị thiên hạ

căn. Miên miên nhược tổn. Dụng chi bất cần.

Tạm dịch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.