Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 63

- Một câu hỏi ngu ngốc. Tôi khoét xuyên qua những trang giấy. Thâu

tóm. Và tái tạơ chúng. Điều quan trọng nhất không vì những hiệu ứng phía
sau chúng. Không quan trọng đối với anh? Tại sao phải đặt ra câu hỏi nó có
tác động thế nào đến anh hay người khác? Người ta chết vì những hoang
tưởng được truyền đến hay ràng buộc từ ngoài mình. Người ta cũng chết vì
những thứ giá trị và thái độ đến từ những chuẩn mực do người khác vẽ ra.
Hahaha. Cuộc sống chỉ là những hợp thức điên loạn. Những thứ to tát ấy,
nó đem lại điều gì trong thế giới ngày càng hỗn loạn này? Ngu xuẩn. Một
thứ văn bản ngu xuẩn chất chứa hàng vạn những văn bản khác. Và chúng ta
nói trong hư không. Lời bay trong hư không. Hiểu chưa? Tòi đã ăn mười
tám cuốn tự điển, hàng triệu trang sách nhưng chẳng cần phải ỉa ra được
cuốn tự điển nào như những thứ đã ăn? Việc của cậu, kẻ ngu ngốc và đàng
điếm, cậu đến đây để làm gì chứ? Để làm gì? Khoét sâu một sự rách nát
hay muốn tìm ý nghĩa của rách nát một cách thực dân và tự cao tự đại? Hay
đơn thuần chỉ là kiểm tra lại cái bộ phận tiêu hóa của tôi như nghiên cứu
một giống dân kỳ dị vừa xuất hiện trong chớp mắt của nhân loại, đương
đứng trước bờ vực tuyệt chủng? Nếu thế thì, hahaha, hahaha, hahaha, khá
khen cho óc hiếu kỳ và tấm lòng thập cẩm dồi heo của cậu. Còn hoặc nếu
cậu đến đây với ý đồ tìm kiếm những chuyện giật gân trong một đời sống
đang thừa huyễn hoặc lại suy thoái huyền thoại thì đây - tôi chỉ có thể khái
minh cho cậu một bí mật thế này, cậu đã thất bại khi muốn hiểu về tôi. Hãy
cút xéo.

Tiếng đóng cửa mạnh, hắt một luồng khí đầy bụi mốc, tống tôi ra một

hành lang tối sầm. Tôi trượt đi trong không khí như một xác lá trong cơn
gió xoáy. Tôi lạc vào một hốc tối. Tôi cuống cuồng ngóc đầu dậy chạy thục
mạng trước ánh sáng tỏa xuống từ một tượng đài. Vâng. Khi ánh mắt gã Ăn
Từ Điển đang rọi xuống những con đường tẩu thoát của tôi, trong lờ nhờ,
tôi nhận ra mặt đất dâng lên và phía trước là một cánh cửa đen ngòm khổng
lồ dựng lên với một ổ khóa gỉ sét. Tôi bàng hoàng nhận ra, chính là kẻ giữ
bĩ mật về chiếc chìa khóa. Và đây là chân tường của tôi. Tôi khó thoát khỏi
gã bằng cách trốn chạy. Tôi quay mặt nhìn lại con đường lờ nhờ ánh trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.