Ở LƯNG CHỪNG NHÌN XUỐNG ĐÁM ĐÔNG - Trang 88

như những câu hỏi luẩn quẩn vẫn còn vòng vo trong đầu của nó, nó quay
lại cười: “Mày vẫn không tin là có chữ bay hả Tự? Chữ bay thật đó. Chính
tao thấy. Tao không nói dối đâu.”

Tôi nhìn nụ cười lạc thần của nó, rồi đáp: “Không. Tao không tin.

Chào mày!”

Linh mặc một bộ pijama và đi lại cùng với những cái bóng trong

khuôn viên xanh có mấy bờ cỏ và một số ghế đá cũ. Mày cứ về trước đi.
Tao ở vài hôm tĩnh lặng rồi quay về coi mọi thử có khác hay không. Tôi hỏi
với theo: “Mày liệu có bỏ được sách không? Nếu chịu không nổi thì cứ
điện cho tao. Còn mấy cuốn triết bữa hôm tao mượn của mày, Hình như là
Martin Heklegger?”. “Không. Tao sẽ bỏ được sách - nó dứt khoát, sự dứt
khoát hiếm thấy với sách “đừng nói chuyện sách với tao. Thật hãi hùng”.
Tôi nghĩ: “Nó dứt khoát với sách như thế thì cũng yên tâm rồi! Thật đáng
thương!”

Tòi thấy nó bước hẫng chân qua một lối đi trống trái. Rồi từ cái ghế đá

thứ ba bên vạt cỏ có vài chậu kiểng, một đám đông vài ba người mặc
pijama trắng tụ tập chỉ tay lên trời như thể có kẻ trong số họ đang rao giảng
về một điều gì đó cao siêu nào đó đang hiện hữu trên những vầng mây - có
thể là một thứ tôn giáo mới mà cả nhóm đều nhận thức, xác tín, hướng lên,
rồi tất thảy cùng chỉ tay theo. Tôi thấy Lính tẩn ngần, lướt qua vạt cỏ. Đến
gần họ. Rồi vài ba con người trong nhóm ấy cũng bay theo nó.

Trong khuôn viên bệnh viện tãm thần. Những bộ pijama trắng đi

không chạm đất. Họ bay. Lạ thay. Trong khi bay, họ sẽ cùng chỉ ngón tay
trỏ vào bất cứ đâu họ muốn.

Ai tin thì tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.